Quang vẫn mặt dày mà ra sức níu kéo, từng lời nài nỉ ỉ oi đã không còn làm tôi động lòng nữa, thay vào đó là một sự khinh bỉ lớn dành cho hắn, chút tình thương duy nhất sót lại cũng đã lụi tàn theo đứa con bé bỏng. Sợi dây trói buộc đã vĩnh viễn đứt đoạn. Nguyên sau một hồi lặng im cũng phải lên tiếng:
- Mày nên tôn trọng quyết định của Thu. Hãy để em ấy làm những gì mình muốn. Về đi.
Sự kiên nhẫn của Quang như đã cạn, hắn hét toáng vào mặt Nguyên:
- Tại mày, tất cả cũng tại cái thằng mất dại như mày xen vào, sao mày cứ đu bám vợ tao thế hả?
Tôi:
- Quang anh có điên nữa, sớm muộn gì tôi và anh cũng ly dị, đừng ở đây mà làm loạn nữa.
Ngay lập tức Quang quỳ rạp dưới chân tôi, lời nói mang ngữ điệu vô cùng tha thiết:
- Thu, đừng tuyệt tình vậy mà em, người ta thường nói đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, anh hứa, hứa sẽ không bao giờ làm gì khiến em buồn nữa đâu. Bỏ qua cho anh đi Thu.
- Quang nói xong anh có thấy xấu hổ không? Có cần tôi ban bố cho cái váy chui vào cho bớt nhục không?
- Thu à, anh sẽ đưa Thúy ra ngoài, không để nó làm phiền em nữa đâu.
- Quang, tôi chưa thấy ai hèn như anh, lúc anh tin lời nó mà tàn nhẫn để tôi nằm trong vũng máu, để giọt máu đáng thương kia chưa một lần thấy ánh mặt trời đã vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668586/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.