Tôi mở mắt nhìn trần nhà trắng xoá, mùi sát khuẩn xông vào khoang mũi nực nồng, xung quanh các thiết bị máy móc chạy đều tai. Một bóng lưng quen thuộc nằm gục trên cánh tay đầy mỏi mệt, tôi vuốt tóc anh, mái tóc ngay nếp ngày nào giờ rối rắm, chiếc áo đã loang màu đọng cả vệt máu khô. Anh đã ở đây bao lâu, mà sao thần sắc lại như thế. Nguyên bật dậy, thấy tôi đã tỉnh liền cầm lấy tay tôi mà hôn hít, anh khóc, khóc thành tiếng:
- Lạy trời, em tỉnh rồi, tỉnh rồi.
Tôi cố nặn một nụ cười:
- Nguyên.
Anh ôm cánh tay nhỏ nhắn vào lòng, xúc động mạnh mẽ:
- Thu, anh đã rất sợ..
- Đừng khóc, chẳng phải em đã không sao rồi sao? Xem anh kìa... Xấu quá.
Anh cười, lau qua quýt những giọt nước hạnh phúc, gật đầu:
- Ừ, không sao, không sao rồi..mà em nằm đây, anh qua gọi bác sĩ.
- Anh đi đi.
Tôi nhìn theo dáng anh khuất qua cánh cửa, tim bỗng chốc mà đập mạnh, nước mắt chảy hai dòng suối ngọt. Người đàn ông bao năm âm thầm đi sau lưng tôi, người đàn ông mà thường ngày cao ngạo, trang phục chỉnh tề, gương mặt không góc chết mà nay vì cớ sao lại thành ra bộ dạng xộc xệch thế này, đến nổi râu chẳng thèm cạo, tóc chẳng thèm chải, quần áo chẳng thèm thay. Vì cớ sau trong giấc ngủ mà mắt anh còn vương nước, bầu mắt sưng phù lóng lánh những giọt mưa. Phải chăng là vì tôi, phải chăng anh đã lo sợ nhiều lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668568/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.