Quãng thời gian yên lành đó trôi qua nhanh như thoi đưa, đến một hôm tôi đang làm việc như mọi ngày thì Nguyên vào phòng bảo:
- Hôm nay về sớm đi tiệc với anh nha.
- Tiệc gì? Sao anh không báo sớm?
- Thì giờ cũng còn kịp mà, 5 giờ anh qua đón. Giờ anh đi gặp khách hàng rồi về trước luôn,em chịu khó đi taxi một hôm.
- Ừ, anh đi đi.
Nguyên lạ nhỉ, bình thường luôn đưa rước đúng giờ, hôm nào tôi ở lại anh cũng đâu bỏ về trước, sau hôm nay có vẻ hời hợt vậy nhở.Tôi lắc đầu, mình nghỉ quá nhiều chăng, ai cũng phải có việc riêng đâu thể bên mình mãi được, nghỉ vậy tôi tranh thủ xem lại những việc quan trọng rồi giải quyết trước, tầm 3giờ thì ra về. Lúc trưa quên hỏi Nguyên tiệc gì để chọn trang phục, tôi ấn máy gọi cho anh thì anh không bắt máy, tôi chọn một chiếc váy body trắng, trang điểm xong xuôi thì Nguyên cũng vừa đến, nhìn anh mà tôi xém tưởng nhầm là anh diễn viên nào không đấy. Lên xe rồi mà cơ mặt vẫn còn căng cứng hết.
- Này, anh biết anh đẹp nhưng em không cần thể hiện lộ liễu như thế.
Tôi lấy lại định thần, bĩu môi:
- Anh bớt ảo tưởng lại một chút cho em nhờ, mà đi tiệc gì mà nhìn anh hoành tráng thế, cứ như là chú rể ý.
- Ừ, đi ăn cưới đứa bạn ở Vũng Tàu.
- Cái gì, tới Vũng Tàu lận cơ à, sao anh không nói cho em biết trước.
- Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668542/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.