Mặt trời dần ngã về tây, nắng nóng vẫn chưa hề hạ nhiệt. Ở phía sau, Ngọc Minh nghe tiếng con khóc lặng. Lòng cô như ai đó vừa đổ một chảo dầu sôi. Cô lớn tiếng cầu xin: “Tôi xin bà! Trả thằng bé lại cho tôi! Mẹ con tôi không có lỗi gì với bà cả! Bà làm ơn trả con lại cho tôi!”
Mặc người mẹ trẻ đau lòng khóc đòi con, người ở phía trước vẫn không hề động lòng. Bà ta ôm chặt đứa bé trong tay, vừa chạy vừa cười. Những tràng cười ghê rợn.
Bà ta cười bao nhiêu thì thằng bé sợ khóc thét bấy nhiêu khiến lòng Ngọc Minh càng đau đớn. Cô gắn sức gia tăng sức mạnh xuống bàn chân. Vừa chạy vừa tiếp tục van lơn: “Xin bà, bà trả đứa bé lại cho tôi!”
Bóng lưng người phía trước vẫn lạnh lùng. Nhưng bất chợt bà ta nghiêng đầu chửi cô: “Đồ cọp cái! Mày đừng mơ cướp con tao!”
Trong đầu Ngọc Minh liền vỡ òa một lí do: Người đàn bà đó đang hoang tưởng Dennis là con bà ta!
Nỗi lo trong lòng cô theo đó nhân lên gấp vạn lần.
Chỉ còn ba mét nữa thôi, Ngọc Minh có thể chạm vào vạt áo bà ta. Vậy mà, bà ta bất ngờ rẽ vào một cung đường hẻm. Bà ta có vẻ rất sành các lối đi nên liên tục đổi hướng. Ngọc Minh phải cố hết sức mới không để mất dấu bóng người đàn bà.
Bà ta đang tìm cách lẩn trốn. Nhưng phía sau người đàn bà độc ác cứ mãi bám riết đuổi theo. Bà ta lại ngoái đầu chửi: “Con hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3488950/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.