Trần Khánh thất tha thất thểu trở về nhà. Khi đi diện vest đĩnh đạc, bảnh bao. Giờ này, áo quần lôi thôi lếch thếch, chiếc áo vest kéo lê ở dưới nền. 
Chán chường! Mệt mỏi, rã rời. Vậy mà, vừa bước vào cửa, anh ta nghe ngay câu nói khịa: "Chu choa tưởng gặp vợ cũ đời lên như diều gặp gió. Ai dè thảm bại tuột cả áo quần. Sao, bị vợ yêu đuổi rồi hả? 
“…” Khánh phải giả điếc để đổi chút bình yên. 
Nhưng ả không buông: “Đáng đời thứ đàn ông vô dụng!” 
Trần Khánh liếc nhìn người đàn bà nằm ngửa dũa móng tay, gác chân lên bàn ở phòng khách. Anh ta thật không hiểu vì sao ngày xưa mình có thể yêu một người phẩm hạnh kém đến thế? 
“Đúng là có mắt như mù! Có tai như điếc!” Bởi, con của một gã rượu chè, cờ bạc, số má với một người đàn bà hám hư vinh cắm sừng chồng thì làm sao có công dung ngôn hạnh? Cũng do anh ta học rộng hiểu cao, coi tâm tính một người không vì ba mẹ mà hình thành. ‘Khôn dại tại tâm’ mà! Anh ta nghĩ thế. 
“Đúng là sáng mắt ra!” Trần Khánh thở dài đi qua mặt cô ta cảm thán một câu. Nhưng ả đàn bà lại tưởng anh ta đang nói về vợ cũ. Ả đệm thêm: "Mắt anh sao sáng được? Anh vốn dĩ khiếm thị và tàn tật tất cả các giác quan! Ngày trước tôi đã cảnh báo anh, lòng tham của Ngọc Minh không có đáy, anh lại chẳng thèm nghe. Giờ thì hay rồi! Cô ta thâu tóm tất cả! 
Mà cũng tại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3464876/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.