Ngọc Minh nhìn ả đàn bà quen chiều chuộng hóa ngạo mạn. Cô xoay chiếc ghế một vòng rồi dừng lại đối diện gương mặt dương dương tự đắc. Cô từ tốn: “Đủ hay không, tôi mới là người biết!” 
Cô cười nửa miệng, chợt gương mặt đang cười cợt hóa lạnh trong một giây, chầm chậm vỗ tay ba cái. 
Từ bức màn nhung phía sau bước ra bốn người đàn ông cao to diện nguyên cây đồ đen vô cảm. Họ nhanh chóng khoanh tay đứng bốn phía bảo vệ bà chủ. 
Nói thật, những ngày đầu họ xuất hiện trước mặt, Ngọc Minh cũng ngạc nhiên lắm. Và cảm thấy khó chịu khi mọi việc cô làm đều có người theo dõi. Nhưng Chung Tình cầm tay cô tha thiết nói: “Hãy để họ thay anh bảo vệ em!” 
Ngọc Minh xót anh phòng xa mà hao tổn. Cô chân thành nói với anh: “Sẽ chẳng có kẻ điên nào lao xe đâm một người đã chết.” 
Một từ cô buộc nói ra nhưng chạm vào nỗi đau của Tình. Anh đưa ngay ngón trỏ chặn miệng cô. Đôi mắt chăm chú nói lên khát vọng: “Sau này anh cấm em nhắc từ đó!” 
Ngọc Minh biết, từ đó là từ nào. Cô cảm động. Mắt lao xao ngấn lệ. 
Nhìn vào đôi mắt ấy, Tình như thấy cả một trời bi thương, uất ức. Anh đau lòng, chuyển bàn tay áp vào má cô, đôi mắt dạt dào biển tình yêu thương thấu hiểu. Anh mân mê bên má hồi lâu, mỉm cười trấn an: “Bất cứ giá nào, anh cũng bảo vệ em an toàn.” 
…Tỉnh dậy sau kiếp nạn, Chung Tình tự nhiên sinh tâm lo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3462853/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.