Khánh muốn đưa người đi nhưng anh ta quên mất một điều, cô ta đến đây là để làm việc. Một khi chưa ngồi vào chiếc ghế thầm ước bấy lâu, chưa tận hưởng được chút oai khi làm bà chủ thì dễ gì cô ta thuận theo. 
“Anh đùa đó à?” Cô ta giằng mạnh cánh tay. Sức mạnh của người đàn bà khi lên cơn hờn ghen, lấp đầy thù hận chẳng thua gì một con trâu điên. Nó bất chấp tất cả lao vào và húc bay những vật nó thấy chướng. Nên chỉ một giây sau, Trần Khánh đã bị cô ta xô một phát ngã chổng vó. 
“Đáng đời!” 
Thấy Khánh ngồi bật ngửa dưới nền, cô ta không chút chạnh lòng còn dửng dưng: “Hôm nay, chồng cứ ngồi đó nghỉ ngơi. Vợ thay anh làm bà chủ điều hành công ty. Chồng yên tâm, có mặt em ở đây, đám tép riu không kẻ nào dám lười biếng.” 
Trước khi quay lưng, cô ta còn châm chọt thêm một người: “Đồ của tao, tao muốn đá, muốn quăng kệ tao. Cấm mày đưa tay nhặt.” Sau đó ngông nghênh hất cằm ra lệnh một nhân viên: “Đưa tôi lên phòng giám đốc.” 
Ngọc Minh nhìn người phụ nữ bụng mang dạ chửa gần ngày uốn éo trên đôi giày gót cao, huênh hoang, hách dịch. Cô chậc chậc vài tiếng: “Riết rồi tôi không biết anh bất lực đến đâu? Vợ sắp sinh cũng quản không nổi.” Ngọc Minh lướt qua Trần Khánh. Cô gọi đi một cuộc: “Đưa cô ta đi! Nhớ nhẹ tay chút, công ty T&M không phải là bệnh viện phụ sản.” 
Bốn từ ‘bệnh viện phụ sản’ vô tình rơi vào tai Trần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3462178/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.