Tối khi Lục Tử Dạ trở về Lục gia,vừa bước vào phòng khách thì đã nghe tiếng khóc của Lục Hàn.Anh vội bước nhanh vào,nhìn thấy Lục Hàn đang nằm ở ghế sofa ngủ nhưng nước mắt thằng bé thì cứ rơi.Nhìn con như vậy,anh vội vàng chạy đến ôm thằng bé vào lòng vỗ về:
"Hàn nhi ngoan,ba đây đừng khóc."
Nghe thấy tiếng của Lục Tử Dạ thì thằng bé dần thôi không khóc nữa.Lục Tử Dạ ôm Lục Hàn lên phòng của nó,đặt nó xuống giường đắp chăn cẩn thận cho thằng bé rồi anh xuống dưới nhà.Xuống tới nơi thì nghe dì Châu thông báo:
"Thưa cậu chủ,toàn bộ cửa đã được thay lại."
Lục Tử Dạ gật đầu nói:
"Sao dì không để Hàn nhi lên phòng nằm?Lúc nãy tôi về thấy nó nằm đây."
Dì Châu nghe vậy vội vàng đáp:
"Dạ thưa lúc tối tôi có kêu Hàn nhi lên phòng.Nhưng thằng bé nói đợi cậu về.Rồi tôi bận bên ngoài nên không để ý.Xin cậu chủ thứ tội."
Lục Tử Dạ gật đầu:
"Được rồi,lần sau dì chú ý hơn.Nó còn nhỏ đừng để nó thức khuya.Dì lên nghỉ ngơi đi."
Dì Châu cung kính:
"Vâng thưa cậu chủ."
Rồi dì Châu quay lên phòng,còn lại một mình ở dưới nhà Lục Tử Dạ mệt mỏi ngồi tựa vào ghế,mấy hôm nay thật sự là anh rất mệt.Công ty đủ việc về nhà thì phải lo cho Hàn nhi,vô tình nhìn thấy khung ảnh cưới của anh và Mộ Vân.Trên ảnh cô đang cười thật tươi tắn,nhìn nó làm anh lại nhớ cô:
"Vân nhi,bây giờ anh mới biết chăm sóc con không hề dễ chút nào.Sao em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-dau-thuong-vo-quay-lai-con-phuc-hac/1963708/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.