Chọn một góc yên tĩnh để đứng,Mộ Vân tay mân mê ly rượu mắt nhìn xung quanh.Cô mong có thể nhìn thấy Tử Dạ và Hàn nhi,bao nhiêu lần cô đã kiềm chế không chạy đến Lục gia gặp họ.Khi cô còn bên nước ngoài điều trị cô cũng vẫn nhớ hai người họ,nhưng từ khi về nước vô tình gặp lại hai cha con ở nghĩa trang thật sự là cô không kiềm chế được cảm xúc của mình.Mãi suy nghĩ cô không hề hay biết có người bên cạnh mình,mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng nói:
"Suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?"
Nghe tiếng Thượng Hy,Mộ Vân giật mình quay lại:
"Thượng tổng,anh thật biết dọa người."
Thượng Hy tay cầm ly rượu,mắt nhìn xa xăm:
"Để anh đoán.Em đang đợi Lục Tử Dạ và Lục Hàn.Đúng không?"
Mộ Vân không đồng ý cũng không phản đối:
"Em đã hiểu sao Thượng thị lại phát triển như hôm nay."
Thượng Hy nhấp một ngụm rượu đáp:
"Sao sánh bằng Lục tổng của em.Đứng đây nhé,anh ra chỗ Lục tổng."
Rồi Thượng Hy bước tới chỗ Lục Tử Dạ và Lục Hàn:
"Đến muộn nha."
Lục Hàn nhìn thấy Thượng Hy liền cúi đầu chào:
"Con chào chú Hy."
Thượng Hy xoa đầu Lục Hàn:
"Hàn nhi ngoan."
Lục Tử Dạ nhìn một lớn một nhỏ lên tiếng:
"Hai người làm tôi tưởng là hai người mới là cha con đó."
Lục Hàn nghe ba nói vậy liền nhảy lên ôm chân ba:
"Ba à,Hàn nhi thương ba hơn."
Thượng Hy nhún vai:
"Tớ có con trai nha.Không dám dành với Lục tổng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-dau-thuong-vo-quay-lai-con-phuc-hac/1963699/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.