Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn,nhìn Lục Tử Dạ và Lục Hàn lên xe trong lòng Mộ Vân nổi lên sự chua xót.Gặp nhau nhưng không thể nhận nhau,đây là nghịch lý gì?Có lẽ cô phải đẩy nhanh tiến độ để có thể về bên tổ ấm của mình.
Thượng Hy bước đến,lên tiếng:
"Buồn vậy.Vừa gặp người nhà còn gì."
Mộ Vân nhàn nhạt:
"Gặp nhưng không được nhận nhau.Có lẽ như anh."
Thượng Hy cười phá lên:
"Anh đây đàng hoàng gặp nha."
Mộ Vân không đáp,Lãnh Phong đi ra:
"A Tu đợi em ngoài cửa.Đây là trận quyết định,bọn anh đợi tin của em."
Mộ Vân gật đầu:
"Em sẽ không làm hai người thất vọng."
Rồi cô xoay người ra ngoài
Nhìn Mộ Vân đi ra ngoài,Lãnh Phong lên tiếng:
"Cô ấy làm được chứ?"
Thượng Hy gật đầu:
"Có A Tu bên cạnh và Tư Hàng yểm trợ rồi.Đừng quên sau lưng tiểu Vân còn tôi và ông."
Lãnh Phong trầm ngâm:
"Dù sao lần này cũng là làm có lợi cho Lục thị.Chúng ta coi như tích đức cho con cháu."
Thượng Hy cười nhạt.
--------------------------------
Trên đường về,Lục Hàn có vẻ rất vui,thằng bé cười suốt.Lục Tử Dạ vừa lái xe vừa hỏi nó:
"Hôm nay con có vẻ rất vui."
Lục Hàn gật đầu:
"Vâng,nhưng con sẽ không nói cho ba biết đâu."
Lúc nãy nó đã hứa với mẹ, là từ giờ cho đến khi mẹ quay về, nó sẽ không nói với ai về chuyện này nhất là ba.Nhìn con trai líu lo suốt đường về,mặc dù rất thắc mắc nhưng anh cũng không hỏi.Thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-dau-thuong-vo-quay-lai-con-phuc-hac/1963687/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.