Có thêm Trì Huyên, bên người Khổng Hi Nhan liền không lo không có tiếng nói, dường như em đều quen thuộc mỗi bức tranh, giảng giải rất mạch lạc rõ ràng.
"Chị dâu, chị nhìn này, đây là tranh của Bạch lão sư ba năm trước, bức kia thì từ năm năm trước vẽ trời thu tại Luân Đôn..."
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Trì Huyên, lúc em nói chuyện hai mắt sáng lấp lánh như sao, vẻ mặt sùng bái, toát ra phong thái tiêu chuẩn của fangirl. Trì Huyên bị nàng nhìn chăm chú thì quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan: "Chị dâu, sao lại nhìn em như thế?"
Khổng Hi Nhan cười khẽ: "Xem ra em thật sự rất hâm mộ Bạch lão sư."
Có thể hiểu và thuộc hết ngần ấy bức tranh, không phải sự ngưỡng mộ bình thường, Trì Huyên nghe vậy nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, Bạch lão sư là người em ngưỡng mộ nhất đến hiện tại, còn có quan điểm về tình yêu của anh ấy, thà thiếu chứ không ẩu! Nghe nói đến nay anh ấy vẫn còn thương nhớ mối tình đầu, nhiều năm qua cũng không có bạn gái nào khác. Chị dâu nói xem người như vậy còn không đáng để ngưỡng mộ ư?"
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một lúc nói: "Trình độ hội họa của Bạch lão sư thật sự rất xứng đáng để ngưỡng mộ, nhưng về tình yêu, chị cho rằng không đáng."
Trì Huyên không ngờ Khổng Hi Nhan sẽ nói vậy, em sửng sốt một chút, không hiểu hỏi lại: "Tại sao ạ?"
Khổng Hi Nhan nhìn em, vẻ mặt ôn hòa: "Tiểu Huyên, nếu chị là Bạch lão sư, chị sẽ về nước."
Trì Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/526031/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.