Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hoan, xem như Khổng Hi Nhan đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nếu không phải Trì Vãn Chiếu cân nhắc hôm sau nàng còn đóng phim, chỉ sợ sẽ vẫn đòi hỏi vô độ.
Mà phòng này cách âm cũng không tốt lắm, Khổng Hi Nhan cực lực kiềm nén âm thanh, chỉ lo làm phiền đến Vương Hải Ninh và Sài Nhân phòng bên, nàng không hề biết hai người đó vì để cho hai người nàng có không gian riêng nên đã ra ngoài ngồi ngắm trăng.
Ban đêm gió khá lớn, còn kéo theo không ít tro bụi, Sài Nhan đang dụi dụi mắt, không lâu sau đuôi mắt đều đỏ, trong mắt cũng long lanh nước, Vương Hải Ninh đang ngẩng đầu nhìn trăng, quay qua thấy thế liền sửng sốt hỏi: "Cô khóc à?"
Sài Nhân đang há miệng định trả lời, Vương Hải Ninh phút chốc vươn tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng, vỗ vỗ lưng: "Sài tiểu thư, cô nên sớm buông bỏ đi."
"Tôi!"
Sài Nhân định phản bác, nhưng nói được nửa câu thì dừng lại, cô ôm ngược lại Vương Hải Ninh, mở miệng: "Xin lỗi, đêm nay tâm trạng tôi không tốt lắm, có thể ở cùng phòng với cô không?"
Vương Hải Ninh nghĩ đến phòng của Sài Nhân ở chính giữa, bên phải là Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, nghĩ đến trạng thái vừa rồi của cô, Vương Hải Ninh gật đầu: "Được."
Sài Nhân dựa đầu trên vai Vương Hải Ninh, mím môi cười cười.
Hôm sau, Khổng Hi Nhan bị chuông điện thoại reo ầm ĩ mới tỉnh mộng.
Nàng mơ mơ màng màng nghe máy: "Alo."
Phó Thu giật mình: "Khổng tỷ chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/526024/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.