🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hoan, xem như Khổng Hi Nhan đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nếu không phải Trì Vãn Chiếu cân nhắc hôm sau nàng còn đóng phim, chỉ sợ sẽ vẫn đòi hỏi vô độ.
Mà phòng này cách âm cũng không tốt lắm, Khổng Hi Nhan cực lực kiềm nén âm thanh, chỉ lo làm phiền đến Vương Hải Ninh và Sài Nhân phòng bên, nàng không hề biết hai người đó vì để cho hai người nàng có không gian riêng nên đã ra ngoài ngồi ngắm trăng.
Ban đêm gió khá lớn, còn kéo theo không ít tro bụi, Sài Nhan đang dụi dụi mắt, không lâu sau đuôi mắt đều đỏ, trong mắt cũng long lanh nước, Vương Hải Ninh đang ngẩng đầu nhìn trăng, quay qua thấy thế liền sửng sốt hỏi: "Cô khóc à?"
Sài Nhân đang há miệng định trả lời, Vương Hải Ninh phút chốc vươn tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng, vỗ vỗ lưng: "Sài tiểu thư, cô nên sớm buông bỏ đi."
"Tôi!"
Sài Nhân định phản bác, nhưng nói được nửa câu thì dừng lại, cô ôm ngược lại Vương Hải Ninh, mở miệng: "Xin lỗi, đêm nay tâm trạng tôi không tốt lắm, có thể ở cùng phòng với cô không?"
Vương Hải Ninh nghĩ đến phòng của Sài Nhân ở chính giữa, bên phải là Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, nghĩ đến trạng thái vừa rồi của cô, Vương Hải Ninh gật đầu: "Được."
Sài Nhân dựa đầu trên vai Vương Hải Ninh, mím môi cười cười.
Hôm sau, Khổng Hi Nhan bị chuông điện thoại reo ầm ĩ mới tỉnh mộng.
Nàng mơ mơ màng màng nghe máy: "Alo."
Phó Thu giật mình: "Khổng tỷ chưa tỉnh sao? Nữa tiếng nữa chúng ta cần đến trường quay."
Khổng Hi Nhan nghe xong mở mắt ra, sau đó kéo quần áo che đi cơ thể: "Chị biết, xong ngay đây."
Phó Thu vâng một tiếng rồi cúp máy.
Vì tối qua làm tiệc đóng máy cho Sài Nhân, vì thế hôm nay được nghỉ nửa ngày, vốn Khổng Hi Nhan chuẩn bị tiễn Sài Nhân lên xe, hiện tại lại ngủ đến giờ này, đừng nói tiễn Sài Nhân ra xe, ngay cái đuôi xe cũng không còn nhìn thấy.
Nàng nhìn sang Trì Vãn Chiếu, thở dài.
Mỹ sắc hại người mà!
Ra cửa, nàng thấy Vương Hải Ninh ngồi trước bàn cơm, cô thấy nàng thì nhướng mày hỏi: "Tỉnh rồi đấy?"
Khổng Hi Nhan có chút xấu hổ: "Sài Nhân đi rồi hả?"
Vương Hải Ninh gật đầu: "Đi lúc bảy giờ sáng."
Hai gò má Khổng Hi Nhan ửng đỏ, ánh mắt như nước mùa thu, nói chuyện cũng mềm nhẹ: "Thế mà chị không gọi em."
Vẻ mặt Vương Hải Ninh như thường: "Tối hôm qua hai người 'vui chơi' điên cuồng vậy, chị sợ làm phiền hai người nghỉ ngơi."
Khổng Hi Nhan:...
Lạy chúa, hai người họ đúng là chơi đến điên mà.
Chỉ phóng túng như vậy một chút chút thôi thì tốt rồi.
Khổng Hi Nhan ho nhẹ trước ánh nhìn chăm chú của Vương Hải Ninh, giả bộ như không có chuyện gì đi vào phòng tắm, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng loạn, không để ý nên bị vấp chân, Vương Hải Ninh uống một ngụm canh, nói: "Sao, chân run à?"
Mặt mũi Khổng Hi Nhan bạo hồng, quay đầu nhìn Vương Hải Ninh, không vui nói: "Chị ăn cơm đi kìa."
Vương Hải Ninh cúi đầu, khóe môi mỉm cười.
Khổng Hi Nhan vội vã rửa mặt xong thì về phòng thay quầ áo, Trì Vãn Chiếu vẫn đang ngủ, cô nằm nghiêng, chăn đắp ngang ngực, để lộ cánh tay trắng nõn xinh đẹp.
Cô ngủ rất say.
Khổng Hi Nhan nằm nhoài ở đầu giường ngắm nhìn, trái tim tràn ra ấm áp, xuôi theo dòng máu lưu chuyển khắp người nàng.
"Tiểu Vãn."
Khổng Hi Nhan vừa gọi, ngón tay vừa cuốn lấy tóc Trì Vãn Chiếu: "Tiểu Vãn."
Không ai trả lời câu thì thầm của nàng, Khổng Hi Nhan đặt tóc lên môi hôn nhẹ, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài, Vương Hải Ninh đã nấu xong bữa trưa, nàng ăn qua loa rồi thấy Phó Thu đến, kết thúc các cảnh quay của Sài Nhân, cảnh của bọn họ cũng đã quay được một phần tư, sắp tới nàng rất bận.
Câu nói đùa lần trước ở trường quay e là chuẩn bị ứng nghiệm trên người nàng.
Không biết quay phim xong thì sẽ gầy mất mấy cân đây.
Khổng Hi Nhan theo Phó Thu đến trường quay nhìn thấy điều phối viên đang bố trí hiện trường, cô ấy nhìn thấy nàng thì nói: "Hi Nhan đến rồi, nhanh đi hóa trang."
Phó Thu đi cùng Khổng Hi Nhan đến một bên hóa trang.
Nàng ngồi trên băng ghế nghe người bên cạnh nói chuyện: "Sài tiểu thư đi rồi?"
"Hơn bảy giờ liền đi."
"Sớm vậy à."
"Nghe nói buổi chiều chị ấy có hoạt động ở thành phố H, phải tham gia."
"Vất vả ghê..."
Câu chuyện phiếm truyền tới bên phía Khổng Hi Nhan, Phó Thu cười nói: "Khổng tỷ, sáng nay chị có đi tiễn Sài tiểu thư không."
Khổng Hi Nhan như nghĩ đến chuyện gì, gò má ửng đỏ: "Chị không đi."
Phó Thu nghi hoặc nhìn nàng: "Hả? Khổng tỷ cũng uống nhiều quá sao?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Không phải."
Phó Thu không hỏi nữa, bọn họ nhanh chóng bắt đầu quay phim.
Hôm nay quay cảnh đầu tiên Trịnh Viên và Dương Thanh Diệp ở trong thôn tìm kiếm thôn nữ - vai của Sài Nhân, đã một tuần kể từ lần cuối Dương Thanh Diệp nhìn thấy cô ấy, sau đó anh từ đến nhà cô hỏi, nhưng được báo cô đã đi ra ngoài làm công, nhưng anh không tin, vì thế vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Không ngờ trong lúc tìm kiếm lại vô tình cứu được Trinh Viện.
Trịnh Viện vốn dĩ muốn báo cảnh sát nhưng bị Dương Thanh Diệp ngăn cản. Bọn họ không có bằng chứng để chứng minh chuyện vách núi liên quan đến thôn làng. Tuy rằng anh biết được một chút nhờ Phương Tử, nhưng hiện tại không thấy Phương Tử đâu, không có nhân chứng.
Chỉ bằng lời nói của anh, nhỡ đâu khi cảnh sát đến không phát hiện được chuyện gì, trái lại giúp cho người khác có cơ hội hủy chứng cứ, vậy cái được không đủ để bù cái mất.
Vì thế anh cảm thấy bây giờ không nên báo cảnh sát.
Trịnh Viện cũng đồng ý với anh.
Chỉ là trước đó nàng bị trói đưa vào trong làng, sau lại không thấy người đâu, vẫn khiến cho người làng nảy sinh bất an, không ít người lấy cớ trong nhà mất gà mất vịt để tìm kiếm khắp làng.
Không tìm được gì nữa bọn họ mới đành từ bỏ nghi ngờ.
Mà phân đoạn người dân tìm kiếm Trịnh Viện đã qua, hôm nay trực tiếp bắt đầu cảnh hai nhân vật chính đi tìm Phương Tử.
Trong màn ảnh.
Trịnh Viện và Dương Thanh Diệp khom người đi sát tường, hai người tìm đến nhà Phương Tử, đứng ở góc tường.
Bên trong thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện.
"Mẹ nó, đúng là nuôi ong tay áo mà!"
"Đừng giận đừng giận, uống rượu đi."
"Sớm biết nó giống mẹ nó như thế, ông đây bóp chết nó từ lúc mới sinh cho rồi."
Nghe nói mẹ Phương Tử mấy năm trước bỏ nhà theo người khác, vẫn chưa từng trở về.
Hiện tại hai người nghe thấy bọn họ nói vậy, có chút chần chừ.
Có phải Phương Tử thật sự đã bỏ đi?
Sắc mặt hai người đều nghiêm nghị, đứng trong góc tường nghe lén một lúc không phát hiện gì bèn rón rén chuẩn bị rời đi. Nào ngờ đúng lúc này có con mèo nhảy qua trước mặt cả hai, giẫm lên cành cây rắc một tiếng.
Trong cửa lập tức vọng ra ngoài: "Ai vậy!"
Nói xong có tiếng bước chân đến gần.
Mặt Trịnh Viện thoáng cái tái mét.
Bọn họ thấy Dương Thanh Diệp thì không vấn đề gì nhưng thấy nàng thì chính là chuyện lớn!
Đúng lúc này, màn ảnh xoay một cái.
"Dừng! Quay lại lần nữa."
Khổng Hi Nhan dặm thêm chút phấn thì quay lại một lần, sau đó chuyển cảnh Lâm đ*o mới hô đạt, sau cảnh quay, Phó Thu cũng không lập tức đi đến, Khổng Hi Nhan hơi kinh ngạc, nhấc mắt lên nhìn, chỉ thấy trường quay có thêm một người.
Trì Vãn Chiếu?
Sao chị ấy đến rồi?
Khổng Hi Nhan mỉm cười nhẹ nhàng đi đến: "Chị đến khi nào thế."
Phó Thu nhìn vẻ mặt Trì tổng lại nhìn Khổng Hi Nhan, trong mắt chất đầy tín hiệu cầu cứu, nửa tháng trước tay Khổng tỷ bị thương, cô vừa bị Trì tổng hỏi, vẫn chưa dám nhúc nhích rời khỏi chỗ đứng.
Khổng Hi Nhan nói với Phó Thu: "Em lấy cho chị chai nước."
Phó Thu vội vàng thu nhận hiệu lệnh rời đi, Khổng Hi Nhan ngồi xuống cạnh Trì Vãn Chiếu: "Chị đừng bắt nạt em ấy."
Trì Vãn Chiếu gật đầu: "Được, vậy chị bắt nạt em."
Khổng Hi Nhan lườm yêu cô một cái: "Đừng nghịch, mọi người đều ở đây đó."
Mặc dù nói là mọi người đều ở, nhưng không có mấy người dám ngang nhiên nhìn thẳng, bây giờ Trì Vãn Chiếu nhìn có vẻ bình dị gần gũi nhưng mọi người đã sớm nghe tin tức về cô, đặc biệt ba năm nay các sự tích kì quái được truyền ra, những người trong đoàn phim chỉ dám liếc nhìn hai người qua khóe mắt.
Trì Vãn Chiếu thu hồi mặt mày lạnh lùng, mỉm cười với Khổng Hi Nhan, ánh mặt trời chiếu xuống sườn mặt cô, tăng thêm vẻ ấm áp.
Khổng Hi Nhan đang nói chuyện với cô, hai người dựa vào gần nhau, khi thì có tiếng cười vọng ra.
Những người khác trong đoàn phim nhỏ giọng thì thầm: "Kia là Trì tổng phải không?"
"Đúng vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật đấy, lần trước ở thành phố H chỉ là nghe nói chứ chưa được nhìn thấy."
"Ai mà chẳng thế."
"Trì tổng đến tham ban à?"
"Chắc vậy rồi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người vừa chiều vợ như thế mà còn là tổng giám đốc nữa, không dám tin, tôi muốn chụp ảnh quá."
"Ông có thể thử xem."
Mọi người đều nhìn hắn khiến hắn thấy da đầu tê dại, cuối cùng xua tay: "Bỏ đi."
Lâm đ*o đi xuyên qua họ, phất tay nói: "Giải tán giải tán, chỉ hóng hớt là giỏi."
Đoàn phim tản ra.
Lâm đ*o cầm cốc nước lững thững đi đến ngồi cạnh hai người, Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn: "Lâm đ*o."
Trì Vãn Chiếu cũng ngước mắt nhìn sang, gật đầu xem như chào hỏi.
Lâm đ*o ngồi xuống nói chuyện với Trì Vãn Chiếu vài câu, thái độ tự nhiên, Phó Thu đưa chai nước cho Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, cô cũng ôm một chai ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Khổng Hi Nhan uống một ngụm nước, nghe thấy Trì Vãn Chiếu hỏi phòng vệ sinh, nàng liền chỉ vào phòng đầu tiên: "Ở đó, em bảo Phó Thu đưa chị đi nhé."
Trì Vãn Chiếu đặt chai nước vào tay nàng: "Không cần, chị quay lại ngay thôi."
Khổng Hi Nhan gật gù.
Lâm đ*o ngồi bên cạnh nàng cười: "Hi Nhan, Trì tổng tốt với cô như vậy, thật khiến người ta hâm mộ."
Ngữ khí cảm khái của ông khiến Khổng Hi Nhan bị chọc cười, nàng nói: "Lâm đ*o nói đùa rồi, chẳng phải ngài và Tiểu Vãn đã sớm quen biết sao, ngài lại không hiểu chị ấy chắc."
Lâm đ*o nghe nàng nói thế thì sửng sốt.
Khổng Hi Nhan nhìn vẻ mặt ông như thế, cụp mắt hỏi: "Trước đây Lâm đ*o và Tiểu Vãn không quen nhau ư?"
Lâm đ*o cười khẽ: "Không tính là quen, chỉ nói qua chuyện làm ăn."
***
Sau khi trở lại, Trì Vãn Chiếu phát hiện Lâm đ*o không ngồi đó nữa, Khổng Hi Nhan còn ngồi tại chỗ, sau khi ngồi xuống cô hỏi: "Không quay tiếp à?"
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô: "Tiểu Vãn, chị thành thật nói cho em biết, trước đó chị bảo Lâm đ*o nợ ân tình của chị, là lừa em đúng không?"
Trì Vãn Chiếu khẽ giật mình, hiểu rõ: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này."
Khổng Hi Nhan quay đầu không nhìn cô: "Em không hỏi thì chị không nói, nếu không phải vừa rồi Lâm đ*o nói cho em, em vẫn chẳng hay biết gì."
"Chị sợ em không chấp nhận?"
Trì Vãn Chiếu quay người nàng lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Phải, chị sợ em tức giận, sợ em không chấp nhận."
Khổng Hi Nhan bụng đầy lửa giận giờ phút này đối diện ánh mắt thành thật của cô bao nhiêu lửa cũng tắt ngúm, nàng mím môi, muốn nói gì đó nhưng thấy Trì Vãn Chiếu chỉ là ảo não trừng cô một chút, sau đó quay đầu đi không thèm để ý cô.
Trì Vãn Chiếu ôm vai nàng nhỏ giọng nói: "Hi Nhan, đừng tức giận được không?"
Ngữ điệu mềm dịu ở bên tai, khuôn mặt ủ rũ của Khổng Hi Nhan bị đánh tan, cuối cùng cứng rắn nói: "Không giận cũng được, tối nay chị sang phòng bên ngủ đi."
Trì Vãn Chiếu nắm tay nàng, nói: "Vậy em cứ tức giận đi."
Khổng Hi Nhan:...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.