Núi lở.
Khổng Hi Nhan đang nghỉ ngơi thì bị người đánh thức, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo tay chạy ra ngoài.
Nàng nhìn chằm chằm người đang nắm chặt tay nàng, kêu lên: "Tiểu Thu?"
Phó Thu không có thời gian để nói chuyện, cứ kéo nàng chạy theo sau mọi người, Khổng Hi Nhan nhìn trước mắt, cơn mưa lớn liên tục đã san bằng con đường, bọn họ đang chạy theo hướng dòng nước chảy.
Bên tai thỉnh thoảng có người hét to: "Núi lở! Núi lở"
"Nhanh chạy đi, chạy ngay đi!"
Thanh âm huyên náo không dứt bên tai, ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn về phía sau mà kinh hãi, nàng kéo mạnh tay Phó Thu hướng sang bên cạnh, Phó Thu bị nàng kéo không kịp phản ứng, ngã nhào trên đất.
Khổng Hi Nhan hô: "Tiểu Thu! Tránh sang một bên!"
Phó Thu ngẩng đầu, mưa to tầm tã tạt vào mặt, bùn nhão gần đó đang sạt xuống, lúc nào cũng có thể nuốt hết bọn họ. Sắc mặt Phó Thu trắng bệch. Khổng Hi Nhan nhìn cô sững sờ cũng không kịp gọi, trực tiếp cúi người cõng Phó Thu lên.
Năng lực của con người đúng là vô hạn.
Bình thường, Khổng Hi Nhan hoàn toàn không tin bản thân có thể nhấc lên cõng được một người gần năm mươi cân, nhưng hiện tại nàng không chỉ đang cõng, còn có thể vừa cõng vừa chạy.
Khổng Hi Nhan cõng Phó Thu vừa chạy vừa kêu: "Đừng đi theo dòng hạ lưu! Chạy sang hai bên đi!"
"Đừng đi theo dòng chảy nữa!"
Thanh âm của nàng xé cổ xé họng vang lên, nhanh chóng bị tiếng mưa át đi, may là có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/526000/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.