Khổng Hi Nhan ngồi trong phòng riêng của quán cafe, dựa vào cửa sổ, nàng có thể cảm nhận được ánh nắng tùy ý nhảy nhót trên người, rất ấm áp.
Quan Hiểu Dĩnh đội nắng đi vào.
Cô tìm đến phòng Khổng Hi Nhan ngồi, cười nhẹ gọi: "Hi Nhan."
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô, bị ánh nắng ngược sáng chiếu chói đến híp mắt lại.
Quan Hiểu Dĩnh mặc bộ đồ thể thao, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm nhạt, khác hẳn dáng vẻ xa hoa của phu nhân Tổng giám đốc Hâm Huy khi trên sân khấu, bây giờ trông Quan Hiểu Dĩnh tràn đầy khí chất thanh xuân.
Rất giống khi hai người mới quen nhau.
Lúc đó cả hai đều không biết gì về giới giải trí, vật lộn khó khăn, mỗi ngày chia sẻ những chuyện vui vẻ hay buồn bã, không hề kiêng dè nhau.
Nhưng quãng thời gian như vậy, sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Quan Hiểu Dĩnh thấy Khổng Hi Nhan thất thần bèn cười nói: "Cậu sao đó?"
Khổng Hi Nhan định thần cười: "Không có gì, đột nhiên nhớ lại trước đây thôi."
Quan Hiểu Dĩnh ngồi xuống đối diện nàng, gọi một ly cafe, khi nhân viên đi rồi mới nói: "Đúng vậy, mình cũng hay nhớ lại trước kia, chúng ta thân thiết biết bao."
Khổng Hi Nhan cúi đầu khuấy thìa, mấp máy môi: "Đúng ha."
Quan Hiểu Dĩnh chăm chú nhìn nàng, im lặng vài giây.
Không lâu sau cafe được bưng ra, Quan Hiểu Dĩnh nhìn chằm chằm cốc của Khổng Hi Nhan, đột nhiên bật cười: "Ba năm rồi, khẩu vị của cậu vẫn không đổi."
Khổng Hi Nhan cũng nhìn cốc của mình, cong môi: "Rất khó đổi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525976/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.