Vì có hai mẹ con Chu Hàm từng ở đây mà Khổng Hi Nhan vô cùng gắng sức, cả buổi chiều quét dọn hì hục, từ trong ra ngoài, nàng không bỏ một ngóc ngách nào, còn không cho Trì Vãn Chiếu động tay.
Nàng bảo phải tự xua đuổi vận xui.
Trì Vãn Chiếu thấy nàng nghiêm túc như vậy nên cũng ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế nhìn nàng dọn dẹp.
Ngồi nhìn nửa ngày rồi cô mới đứng dậy ra đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Sàn nhà màu trắng bị Khổng Hi Nhan lau đến mức có thể soi gương được, Trì Vãn chiếu bước đi để lại dấu giày cao gót mờ mờ, Khổng Hi Nhan nhìn bóng lưng cô, tò mò: "Chị nhìn gì thế?"
Nàng nói xong thì dùng cây lau nhà đi một đường để lau đi vết giày của cô, sau đó đứng cạnh nhìn theo hướng của cô tìm tòi.
Trì Vãn Chiếu quay đầu lại, thấy dáng vẻ nàng đang cúi đầu nhìn xuống, cô mím môi nói: "Không có gì."
Giờ phút này, Khổng Hi Nhan ở ngay trước mặt cô, ngay bên cạnh cô, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nàng.
Cô không cần tiếp tục lén lút trốn sau rèm cửa căn phòng đối diện, thông qua kính cửa sổ để nhìn trộm nàng, nhìn nàng mấy giờ thì ra ngoài, sau đó cô sẽ giả vờ đi bộ để tình cờ gặp nàng.
Tiếc là, cô không may lắm, chưa được gặp nàng dù chỉ một lần.
Trì Vãn Chiếu nhớ lại năm tháng đó, vẻ mặt dịu dàng, Khổng Hi Nhan đặt cây lau nhà sang một bên, đứng cạnh Trì Vãn Chiếu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525949/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.