Kết thúc họp báo, Khổng Hi Nhan và Tôn Nhụy ngồi trong phòng trà, hai người mặt đối mặt, không ai lên tiếng.
Khổng Hi Nhan rót một chén trà đưa cho Tôn Nhụy, sau đó nâng chén của mình lên: "Hôm nay cảm ơn cô."
Tôn Nhụy cũng cầm chén trà lên: "Thật ra người nên nói cảm ơn là tôi. Các người đã giúp tôi một việc lớn như vậy, ba năm rồi, rốt cuộc tôi có thể thở phào nhẹ nhõm."
Thoát khỏi những tháng ngày luôn phải đề phòng. Rõ ràng không muốn nhìn thấy Ngụy Diễm ung dung tự tại, nhưng cũng không muốn hắn sụp đổ. Ai biết hắn sẽ làm chuyện điên rồ nào, liệu có tung những bức hình kia ra hay không. Thế nên ba năm nay, Tôn Nhụy chưa có một giây phút nào an tâm cả.
Khổng Hi Nhan hiểu rõ cảm nhận của cô, hình ảnh lõa thể của chính mình bị người khác nắm giữ, thỉnh thoảng lôi ra đe dọa, nếu tinh thần yếu, có thể còn phát điên rồi. May mà Tôn Nhụy không điên. Không chỉ không điên, cô còn giữ lại một chút chứng cứ.
Nghĩ đến đây, Khổng Hi Nhan nhỏ giọng hỏi: "Sao ba năm trước lại chụp nhiều ảnh như vậy?"
Tôn Nhụy cười khổ: "Vì nghĩ rằng cần chứng cứ để đối chọi lại, nhỡ may bức ảnh của tôi bị tung ra..."
Nhỡ may bị tung ra, cô liền cá chết lưới rách, nói hết mọi chuyện của ba năm trước.
Khổng Hi Nhan khẽ gật đầu.
Tôn Nhụy liếc nhìn đồng hồ trên tay, uống thêm một hớp trà nói: "Tôi nên đi rồi."
Khổng Hi Nhan nhìn cô: "Ừm."
Tôn Nhụy giơ chén trà lên, hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525931/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.