Đương nhiên cuối cùng không trả lại dây chuyền cho Khổng Hi Nhan, Trì Vãn Chiếu nói một câu đồ tặng rồi sao có thể trả, chỉ là cô cũng không đeo trên cổ. Khổng Hi Nhan thấy cô cất vào hộp, lên phòng, sau đó đi xuống thì không thấy cổ đeo dây chuyền. Nàng thầm cụp mắt, nghĩ có phải là cô không thích.
Vì lẽ đó, lúc ăn cơm, nàng rầu rĩ không vui, ăn vài miếng cơm liền đi lên phòng.
Trì Vãn Chiếu cho rằng nàng phiền lòng vì chuyện trên mạng, ăn xong liền gọi cho Chu Sinh.
"Chu Sinh, năng suất làm việc của anh tăng nhiều ha."
Chu Sinh khó hiểu, ngón tay đẩy gọng kính lên, hỏi: "Trì tổng, sao vậy?"
Trì Vãn Chiếu: "Đồ vật đều giao hết cho anh rồi, còn cần tôi chỉ dạy anh từng bước từng bước phải làm gì sao?"
Chu Sinh hiểu rõ: "Trì tổng, dư luận cần được lên men một thời gian, chúng ta không thể gấp gáp tung hết con bài tẩy ra, tôi cảm thấy..."
Trì Vãn Chiếu trầm giọng trả lời: "Vì thế, anh đang dạy tôi nên làm gì?"
Chu Sinh vội nói: "Tôi không dám."
Trì Vãn Chiếu hừ một tiếng rồi cúp máy.
Cô nhìn bàn cơm gần như không vơi đi, thở dài, sau đó lặng lẽ dọn bát đũa, quay người về phòng.
Hộp dây chuyền của Khổng Hi Nhan được đặt ở trên tủ đầu giường, Trì Vãn Chiếu ngồi xuống, cầm hộp lên ngắm nhìn chăm chú.
Yên Yên nhảy lên giường, nằm nhoài trên đùi cô, ngẩng đầu kêu meo meo, ngoan ngoãn dụi dụi ra vẻ muốn được vuốt ve. Trì Vãn Chiếu xoa đầu nó, nghĩ đến người vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525925/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.