Khổng Hi Nhan tỉnh dậy khỏi giấc mơ, đã hơn mười giờ, nàng mờ mịt nhìn quanh bốn phía, sau đó cúi đầu nhìn ga giường cùng chăn, cuối cùng nhìn thấy Yên Yên đang chơi đùa một mình trong phòng.
Suýt thì nàng quên mình đang ở đâu.
Yên Yên thấy nàng tỉnh rồi liền nhảy một cái từ trên sàn lên giường, bước vào giữa hai chân nàng, ngẩng hai con mắt màu xanh lam chăm chú nhìn Khổng Hi Nhan, liên tục kêu meo meo.
Khổng Hi Nhan ôm lấy nó, chống cái trán hỏi: "Sao vậy? Em đói bụng à?"
Yên Yên nghiêng đầu, liếm liếm hổ khẩu của nàng, đầu lưỡi liếm lên xuống làm nàng ngứa ngứa, Khổng Hi Nhan cười khẽ buông nó ra.
(1) hổ khẩu: kẽ tay giữa ngón cái và ngón trỏ
Nàng xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt xong đi xuống tầng dưới, Yên Yên trước sau đều đi bên cạnh nàng, xuống nhà xong nó cắn nàng ống quần, đứng tại khay thức ăn.
Khổng Hi Nhan:...
Con mèo này thành tinh rồi.
Nhìn cặp mắt đầy hy vọng kia, Khổng Hi Nhan không trách tội được, tối qua cũng quên hỏi Trì Vãn Chiếu thức ăn mèo ở đâu, giờ muốn cho ăn cũng không biết tìm chỗ nào, Khổng Hi Nhan có chút nhụt chí, nàng cầm điện thoại trên bàn lên, tầm mắt nhìn thấy một tờ giấy đặt trên khay trà.
Một tờ giấy nhớ nho nhỏ.
Vừa rồi nàng không chú ý đến nó.
Trên giấy viết: Đừng cho Yên Yên ăn gì, nó cần giảm cân, Khổng tiểu thư có thể đưa nó ra ngoài đi dạo càng tốt.
Yên Yên đúng lúc cọ ống quần nàng làm nũng, meo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/266735/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.