Dư Siêu vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống. Y mau chóng lau đi, “Cô ta nói cô ta rất thích ăn quà vặt, mà ăn thế nào cũng không bị béo, tôi bèn mang một túi đặc sản quê nhà và quà vặt cho cô ta.”
Lăng Bác Kim nói, “Túi gì? Túi bạt à? Màu gì, to cỡ nào?”
Dư Siêu giơ tay so so để miêu tả.
Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn liếc nhau. Túi bạt y nói chắc hẳn là cái túi dùng để chứa thi thể Tưởng Hiểu.
“Về sau thì sao?”
“Tôi biết cô ta rất thích một đôi giày hiệu, vì vậy tới đó mua đôi giày mới cho cô ta. Cô ta thấy thì rất vui, chúng tôi cùng ra ngoài ăn cơm, trò chuyện với nhau. Sau đó không biết tôi nói sai gì đó, cô ta tự dưng tức giận, tôi có giải thích thế nào cô ta cũng không nghe, quay đầu bỏ đi. Tôi gọi liên tục cho cô ta, nhưng cô ta chẳng bắt máy. Tôi tìm cô ta trên QQ cô ta cũng không đáp lại. Tôi hết cách nên cố ý nói, nếu cô ta không xuất hiện thì tôi sẽ công bố tất tật hình ảnh, tên tuổi và ghi chép trò chuyện của cô ta lên mạng, bấy giờ cô ta mới đi ra gặp tôi. Nhưng khi đó tôi mới biết được, cô ta vốn không thích tôi, trong mắt cô ta, tôi là một thằng đần, là một thằng ngu!” Mu bàn tay đang nắm chặt của Dư Siêu hằn gân xanh, nỗi căm hờn ứa ra từ mỗi lỗ chân lông trên thân thể, khiến y hoàn toàn thoát khỏi cơn kinh hoàng khi vừa trông thấy cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333648/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.