Thường Trấn Viễn nói, “Rất rõ ràng, ăn đòn rồi.”
Lăng Bác Kim vừa gọi điện gọi xe cấp cứu vừa kiểm tra vết thương của Từ Túc Thành.
Từ Túc Thành nheo mắt, “Người đâu rồi?’
“Thanh niên kia á?” Lăng Bác Kim lộ ra chút rầu rĩ, “Chạy rồi.”
Từ Túc Thành nhíu mày, định giơ tay, nhưng người chớm động đậy đã ngã ngồi về.
Lăng Bác Kim nói, “Đó là người anh muốn tìm à?”
“Người đó là em họ của gã.” Lúc nói chuyện Từ Túc Thành chạm tới vết thương, ss..s một tiếng.
Thường Trấn Viễn đột nhiên đứng lên.
Lăng Bác Kim ngẩng đầu theo động tác của hắn, “Sư phụ, mình đỡ anh hai em ra ngoài trước đã nhé? Xe cấp cứu không vào đây được.”
Xe cấp cứu?
Hắn muốn đưa y lên xe tang!
Thường Trấn Viễn đút tay trong túi, lâu sau mới thả lỏng nắm đấm.
Ban nãy hắn mãi không đập gậy xuống, vì vào giây phút cuối cùng, từ trên khuôn mặt bị đánh bầm dập te tua của Từ Túc Thành, hắn trông thấy Lăng Bác Kim.
Chỉ trong một tích tắc ngẩn ngơ chần chờ vậy thôi, phẫn nộ và xúc động ban đầu đã dần tản đi.
Điều ngạc nhiên là, lúc hắn nhận ra cảm tình của mình dành cho Lăng Bác Kim khi không hề biết Lăng Bác Kim không phải Từ Túc Thành, suy nghĩ của hắn rối rắm. Khi hắn biết Lăng Bác Kim không phải Từ Tắc Thừa, suy nghĩ của hắn rối rắm. Khi trước mặt xuất hiện một tên Từ Túc Thành là Từ Tắc Thừa, suy nghĩ của hắn hơi rối. Nhưng bây giờ, khi hai người bọn họ đồng thời đứng trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333639/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.