Trở lại phòng bệnh của Lăng Bác Kim, Đầu to và Lăng Bác Kim đang ăn dưa hấu.
Đầu to đưa miếng dưa để trên đầu tủ cho hắn, “Ngon lắm!”
Nước dưa hấu men theo cằm anh ta chảy xuống, trong tay cũng có, Thường Trấn Viễn nhìn đã thấy ớn, “Tôi không muốn ăn.”
“Muốn để cho đồ đệ phỏng?” Đầu to bỏ dưa lại trên tủ, nháy mắt với hắn, “Đừng vì anh ăn dưa hấu của đồ đệ cậu mà không hoan nghênh anh chứ.”
…
Thật muốn biết hai con mắt kia xuất hiện quầng thâm chung quanh trông thế nào.
Nắm tay Thường Trấn Viễn ngứa ngáy.
Di động của Đầu to chợt vang lên, anh ta vội lau tay nghe điện thoại, “Trân Trân à.” Không phải ai cũng chịu được việc gã đàn ông to con cục mịch ăn nói khẽ khọt, nhất là khi trên trán anh ta còn mang vẻ vui mừng thiếu điều bay tít trời cao.
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim liếc nhau.
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, bọn tôi về trước đây.”
Trong mắt Lăng Bác Kim lập lòe sự bịn rịn, dường như có rất nhiều điều để nói, nhưng nhìn nét mỏi mệt của Thường Trấn Viễn thì dằn lại, gật đầu, “Sư phụ nghỉ ngơi tốt vào ạ.”
Thường Trấn Viễn né ánh mắt cậu, bá vai Đầu to đi ra ngoài.
Đầu to phất tay với Lăng Bác Kim, tới cửa thang máy mới cúp điện thoại.
Thường Trấn Viễn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh ta, nhăn mày nói, “Buổi tối hẹn hò à?”
Đầu to cười ngố hai tiếng, “Kỳ thật hai ngày trước anh cô ấy tìm anh, hỏi anh có dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333614/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.