Trở lại phòng bệnh của Lăng Bác Kim, Đầu to và Lăng Bác Kim đang ăn dưa hấu. Đầu to đưa miếng dưa để trên đầu tủ cho hắn, “Ngon lắm!” Nước dưa hấu men theo cằm anh ta chảy xuống, trong tay cũng có, Thường Trấn Viễn nhìn đã thấy ớn, “Tôi không muốn ăn.” “Muốn để cho đồ đệ phỏng?” Đầu to bỏ dưa lại trên tủ, nháy mắt với hắn, “Đừng vì anh ăn dưa hấu của đồ đệ cậu mà không hoan nghênh anh chứ.” … Thật muốn biết hai con mắt kia xuất hiện quầng thâm chung quanh trông thế nào. Nắm tay Thường Trấn Viễn ngứa ngáy. Di động của Đầu to chợt vang lên, anh ta vội lau tay nghe điện thoại, “Trân Trân à.” Không phải ai cũng chịu được việc gã đàn ông to con cục mịch ăn nói khẽ khọt, nhất là khi trên trán anh ta còn mang vẻ vui mừng thiếu điều bay tít trời cao. Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim liếc nhau. Thường Trấn Viễn nói, “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, bọn tôi về trước đây.” Trong mắt Lăng Bác Kim lập lòe sự bịn rịn, dường như có rất nhiều điều để nói, nhưng nhìn nét mỏi mệt của Thường Trấn Viễn thì dằn lại, gật đầu, “Sư phụ nghỉ ngơi tốt vào ạ.” Thường Trấn Viễn né ánh mắt cậu, bá vai Đầu to đi ra ngoài. Đầu to phất tay với Lăng Bác Kim, tới cửa thang máy mới cúp điện thoại. Thường Trấn Viễn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh ta, nhăn mày nói, “Buổi tối hẹn hò à?” Đầu to cười ngố hai tiếng, “Kỳ thật hai ngày trước anh cô ấy tìm anh, hỏi anh có dự định gì cho tương lai. Anh bèn bảo, nhất định là gấp rút kết hôn, đêm đó đã cam đoan rồi. Anh cô ấy bảo anh có rảnh thì cùng Trân Trân tới nhà. Cậu nói coi, đây có phải là ngầm đồng ý rồi không?” Thường Trấn Viễn nhìn vẻ mặt phơi phới của anh ta, hỏi, “Anh nghĩ kỹ rồi chứ?” Về việc hôn nhân, trong lòng hắn loáng thoáng bài xích, thứ bài xích này tới từ bố mẹ, Diêu Khải Long và tất cả tiền lệ xung quanh. Hắn để tay lên ngực tự hỏi, lựa chọn Từ Tắc Thừa cũng bởi y là đàn ông, không suy nghĩ chuyện kết hôn. Dù sao hắn chưa từng nghĩ tới việc nuôi con dưỡng già, có một người bạn cùng nhau sống tới già cũng tốt lắm, nam nữ không quan trọng, thích là được rồi, vì vậy nhìn Đầu to sốt sắng nói chuyện hôn nhân, trong lòng hắn chẳng hề chung vui. Đầu to nói, “Tuy thời gian bọn anh hẹn hò ngắn, nhưng thời gian biết nhau thì lại dài. Bình thường còn gửi tin nhắn linh tinh lang tang, cái gì nên hiểu thì đều hiểu cả, anh thấy rất tốt.” Thường Trấn Viễn nói, “Nghĩ kỹ là được rồi.” Đầu to thấy hắn uể oải, huých cùi chỏ lên eo hắn, cười nói, “Yên tâm đi. Anh lên bờ rồi lẽ nào không kéo cậu một tay? Đến lúc đó bảo chị dâu cậu giới thiệu cho cậu mấy cô xinh tươi. Bằng dáng vẻ của cậu mà sợ không tìm được vợ sao? Nói tới thì, sao anh thấy cậu ngày càng đẹp trai vậy nhỉ?” Thường Trấn Viễn nói, “Chứng tỏ thị lực của anh tốt hơn rồi.” Đúng lúc thang máy tới nơi, Đầu to hứng khởi kéo hắn đi vào. Thường Trấn Viễn nhìn vẻ mặt của anh ta, biết chút buồn bã vì Vương Thụy rời đi đã bị nhấn ngập hoàn toàn trong khát khao lấy vợ sinh con, không khỏi lắc đầu. Đầu óc đơn giản chưa hẳn không hạnh phúc. Có lẽ, hắn nên để bản thân sống đơn giản chút nhỉ? Về tới nhà Thường Trấn Viễn mới nhắn lại tin tức Lịch Sâm cung cấp cho Lưu Triệu, sau đó vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra quả nhiên trông thấy hai cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn trả lời. Thường Trấn Viễn nhét di động vào túi rồi xuống bếp nấu đồ ăn. Mới đổ được nửa phần dầu, di động đã vang lên. Hắn tắt bếp, nhấn nút nghe. “Vừa nãy làm gì thế?” Lưu Triệu hỏi. Thường Trấn Viễn nói, “Tắm.” Lưu Triệu nói, “Lời của Lịch Sâm đáng tin không? Chẳng phải lần trước vì chuyện của Trần Cường Phú mà gã với Hầu Nguyên Côn căng lắm đó sao? Hai tên đàn em của Trần Cường Phú còn nổ súng đả thương gã, phải chăng là định nhân cơ hội này mượn dao giết người?” Thường Trấn Viễn nói, “Cảnh sát dựa vào chứng cớ để phá án, từ khi nào đội trưởng lại để ý chuyện có mượn dao hay không vậy?” “Tôi không muốn điều tra hồi lâu rồi lại tốn công vô ích.” Lưu Triệu nói, “Với lại so với Hầu Nguyên Côn, Lịch Sâm cũng chẳng bớt đáng nghi hơn. Bối cảnh của gã vững chắc, muốn động tay chân dưới mắt cảnh sát chẳng khó gì.” Thường Trấn Viễn cũng có ý nghĩ này, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là thái độ của Lưu Triệu. Nghe giọng điệu, có vẻ ông ta dè chừng Lịch Sâm hơn. Lúc trước Lưu Triệu đã chia đội cảnh sát hình sự thành hai tổ, một tổ phụ trách Triệu Thác Đường, một tổ phụ trách Lịch Sâm, hắn không biết rốt cuộc Lịch Sâm lộ ra sơ hở nào, nhưng phán đoán theo hành vi của Lưu Triệu, hẳn là có hiềm nghi nào lớn lắm nhưng vẫn chưa tóm được chứng cứ xác thực. Thường Trấn Viễn nói, “Hầu Nguyên Côn cũng chẳng sạch sẽ gì, điều tra chắc chắn sẽ ra được vấn đề đấy.” “Những năm này Hầu Nguyên Côn cầm chừng hơn nhiều…” Lưu Triệu hình như nghĩ tới cái gì đó, chợt nói, “Tôi lập tức đi điều tra Hầu Nguyên Côn! Cậu tùy thời đợi lệnh.” Thường Trấn Viễn cúp máy, vặn bếp, tiếp tục nấu ăn. Đến lúc nấu nướng xong vớt đồ ăn ra ngoài, trong đầu hắn đã có hình dáng lờ mờ về chuyện này. “Đấu tranh nội bộ à?” Sau khi Trang Tranh và Triệu Thác Đường đứng vững gót chân, Hầu Nguyên Côn liền dần lui về hậu phương, mọi chuyện đều đẩy con nuôi hoặc đàn em ra làm. Đám Lưu Triệu ai cũng biết Hầu Nguyên Côn là kẻ điều khiển sau màn, nhưng lại không có chứng cứ. Bên trên cũng nhiều lần minh xác rằng, phải có manh mối hoặc chứng cứ thì mới có thể điều tra, giờ có vụ án cháy biệt thự của Triệu Thác Đường, Lưu Triệu lập tức xin bên trên được lập hồ sơ. Cuộc họp kéo dài cả buổi sáng, một giờ rưỡi chiều, Lưu Triệu trở về tuyên bố chính thức xếp Hầu Nguyên Côn vào danh sách mục tiêu, cùng lúc đó, ông ta điều tạm Thường Trấn Viễn sang bên Đồng Chấn Hổ. Đầu to là người đầu tiên thắc mắc, “Đồ đệ của em đi rồi, đồ đệ của cậu ta đang bị thương, người vẫn đang nằm trong bệnh viện, chúng ta đang thiếu người, sao còn chuyển người ra?” Lưu Triệu nói, “Đây cũng xuất phát từ sự quan tâm dành cho đồng nghiệp. Thứ nhất A Tiêu vừa mới nổ súng, tâm lý cần trải qua một quá trình giảm xóc nhẹ nhõm. Thứ hai, Hòa thượng nằm một mình trong bệnh viện, lại không có người thân bên cạnh, Vương Thụy thì đi rồi, vì vậy hy vọng A Tiêu làm sư phụ, dành thêm chút thời gian chăm sóc cậu ta. Thứ ba, bản án Hầu Nguyên Côn giờ mới bắt đầu, chưa có đầu mối gì cả nên tạm thời chưa cần vội vã.” Đầu to nghe ông ta nói câu nào câu nấy đều có lý nên không nói nữa. Thường Trấn Viễn nhìn sắc mặt của Cá nhỏ và Gậy trúc, cười lạnh trong lòng. Khó cho ông ta nghĩ được nhiều lý do quang minh chính đại như vậy, huỵch toẹt ra chẳng phải là sợ hắn thông đồng với Lịch Sâm hay sao? Song cũng tốt, hắn vốn không có hứng thú với Lịch Sâm và Hầu Nguyên Côn, giờ có một cơ hội điều chỉnh đồng hồ sinh học, hắn vui còn chả kịp nữa là. Nghĩ thì nghĩ vậy, trên mặt hắn vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, ra chiều không hài lòng. Lưu Triệu bí mật chạy tới động viên hắn, nói rất nhiều lời hay ý đẹp, còn nói lần này hắn và Lăng Bác Kim biểu hiện xuất sắc, đều đã xin khen tưởng vân vân vũ vũ… Đợi ông ta nói khô cả miệng rồi, Thường Trấn Viễn mới nói bằng giọng bất đắc dĩ, “Em biết rồi.” Lưu Triệu bấy giờ mới vui vẻ. Đội phòng chống ma túy vừa phá được án lớn, cả đội đều đang đắm chìm trong không khí ăn mừng. Dù Đồng Chấn Hổ với Thường Trấn Viễn không hợp nhau lắm, nhưng nể tình Thường Trấn Viễn đã lập công lớn trong vụ án bắt giữ Băng gia và Triệu Thác Đường, mỗi ngày anh ta cư xử không tệ, thi thoảng còn bảo cấp dưới bình thường chiếu cố hắn hơn. Trong đội không có vụ án nào, người khác đều không có việc, càng khỏi phải bàn tới Thường Trấn Viễn. Hằng ngày hắn đi làm không ngủ nướng ở phòng chứa đồ thì là tìm một hai người chơi bóng bàn, đồng hồ sinh học đã hoàn toàn chỉnh lại, phiền não duy nhất là thường xuyên bị Lưu Triệu hỏi han tình trạng của Lăng Bác Kim. Hắn chỉ đành mỗi tuần tới một hai chuyến, mỗi lần đều mua một ít đồ, ngồi một lúc rồi đi. Lăng Bác Kim lần nào cũng kiếm cớ níu hắn lại thêm một lúc, quan hệ giữa hai người ở trạng thái giằng co khi một kẻ muốn đi một kẻ muốn giữ. Tối trước hôm Vương Thụy chuẩn bị đi, Lưu Triệu đặc biệt chiêu đãi ăn một bữa cơm, Thường Trấn Viễn cũng được gọi tới, hẹn ở một quán cơm khá nổi tiếng ở vùng đó. Tuy Lăng Bác Kim không tới được, nhưng Lưu Triệu từ đầu đã bảo phục vụ chọn mấy món đồ ăn gói lại, định ăn xong thì mang qua cho cậu. Vào bàn, Lưu Triệu và Đầu to chủ động khuấy động bầu không khí, Đầu to uống hơi nhiều, cầm tay Vương Thụy nói réo rắt không ngừng, hệt như ông bố tiễn con đi xa nhà vậy. Vương Thụy mặc cho anh ta cầm, cả quá trình không nói lấy một lời. Thường Trấn Viễn vùi đầu ăn uống, ăn xong thì liếc mắt nhìn kịch vui của bọn họ. Kịch vui rồi cũng phải tàn. Lưu Triệu nhìn Đầu to uống rượu vào mặt càng lúc càng đỏ gay, bèn bảo Vương Thụy và Gậy trúc đưa anh ta về nhà, sau đó giao đồ ăn đã đóng gói kỹ càng cho Thường Trấn Viễn, bảo hắn tới bệnh viện. Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Khuya lắm rồi.” Lưu Triệu nói, “Đồ ăn phải tranh thủ ăn lúc nóng. Yên tâm, tôi đánh tiếng với Hòa thượng rồi, cậu ta đang bụng rỗng chờ đợi đấy. Đồ ăn tôi gói nhiều lắm, cậu qua đó còn có thể ăn thêm bữa khuya.” “… Anh cân nhắc chu đáo quá.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]