Lăng Bác Kim quấn áo tắm ngồi ghế sau xe.
Trái phải đều là đám vạm vỡ to con, ngồi không thôi đã cảm nhận được đường cơ bắp gồ lên của bọn chúng rồi. Ở trước mặt cậu, bọn chúng chẳng hề ngụy trang. Đương nhiên, Lăng Bác Kim chắc chắn sẽ không cho rằng bọn chúng tin tưởng cậu, nên nói là, đây là sự tin tưởng của bọn chúng dành cho bản thân ——
Bọn chúng vốn không định để cậu còn sống rời đi.
Lăng Bác Kim yên lặng nhìn con đường phía trước mà đèn pha xe chẳng rọi tới được.
Bọn chúng định tìm một nơi không người sinh sống ra tay? Tiện thể vùi xác chốn đồng không mông quạnh?
Vì sao bọn chúng lại ăn chắc rằng cảnh sát sẽ không đuổi kịp?
Triệu Thác Đường còn có thủ đoạn ngầm gì?
Sếp dự kiến được điểm này chưa?
Sư phụ ở đâu?
Đầu của cậu hiện lên những nghi vấn này một cách mạch lạc.
Vào lúc sống còn, tâm tình của cậu lại rất bình tĩnh, thậm chí máu lưu thông cũng rất từ tốn, giống như dã thú đang giữ sức đợi thời cơ, cẩn thận quan sát hoàn cảnh và đối thủ, chời đợi cơ hội đánh một kích trí mạng.
Xe đến nhánh rẽ thì rời khỏi đường lớn, chạy vào đường nhỏ bên sườn dốc.
Phong cảnh bên đường ngày càng tĩnh mịch.
Cửa sổ xe thi thoảng bị lá cây quẹt lên.
Suy nghĩ của Lăng Bác Kim dần rút khỏi đầu. Cậu cảm thấy sự bình tĩnh của mình dần đóng băng, gần như đông lại máu và tế bào trong thân thể.
Còi xe chợt vang lên.
Tất cả người trong xe đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333608/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.