“Không ạ.” Lăng Bác Kim phủ định gần như không hề do dự, “Em muốn làm cảnh sát, giống như bố em vậy. Mẹ em cũng mong thế.”
Thường Trấn Viễn thả lỏng ngón tay đang cầm điều khiển từ xa, chậm rãi chuyển tư thế. Trong vài giây ngắn ngủi khi hắn chuẩn bị đặt câu hỏi và Lăng Bác Kim trả lời, cơ thể của hắn cứng ngắc khó tưởng, dù thả lỏng ra rồi vẫn cảm thấy người nhức mỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Em với Vương Thụy ở cùng nơi, sống không gần nhưng dù sao vẫn cùng một thành phố, em nhờ cậu ta chăm sóc mẹ em rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ừ.”
Đến giờ cơm tối, Đầu to vẫn chưa về.
Ba người hâm lại đồ ăn lúc trưa ăn tạm.
Ăn xong, tinh thần của Vương Thụy từ trạng thái phấn khởi chậm rãi ủ dột, ngây ngốc chuyển ghế tới ngồi bên cửa sổ, nhìn quanh quất xuống dưới, chẳng biết là đang ngẩn người hay đang canh gác nữa.
Thường Trấn Viễn ăn táo vừa được Lăng Bác Kim rửa sạch sẽ, thuận miệng hỏi, “Có cần nói cho cậu ta rằng cửa sổ nhà chúng ta không thấy được con đường Đầu to về không?”
Vương Thụy cục cựa người.
Lăng Bác Kim từ trong phòng tìm lấy một miếng giẻ, ném cho Vương Thụy, “Rảnh vậy thì lau cửa sổ đi.”
Thường Trấn Viễn vốn tưởng rằng Vương Thụy sẽ ném giẻ lau đi, ai ngờ cậu ta lại lau thật.
Lăng Bác Kim liếc mắt với Thường Trấn Viễn.
Hai người lên tầng.
Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim đóng cửa lại, khoanh tay trước ngực nói, “Chuyện gì?”
Lăng Bác Kim hỏi dò, “Lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333604/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.