Nếu như lý trí phát huy tác dụng, hắn sẽ bảo mình tránh xa cậu.
Hắn dừng chân lại.
Nếu như đây đúng là lời cảnh cáo của ông trời, e rằng nó tới hơi muộn rồi.
“Sư phụ?” Lăng Bác Kim đứng ở cửa tiệm vịt nướng, thắc mắc nhìn hắn đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, “Có chỗ nào không thoải mái ạ?”
Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Da vịt nướng phải giòn đấy.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Được ạ.”
Nhận ra thời gian mình dõi mắt nhìn người kia quá dài, Thường Trấn Viễn quay đầu đi loanh quanh trong khu vực có hạn gần đó. Bên cạnh có mấy hàng bán hạt, lạc óc chó hạt dưa cần gì có đó.
Thường Trấn Viễn không thích mấy món đồ ăn vặt này lắm, nhưng nhớ là Từ Tắc Thừa thích ăn. Dù là ở văn phòng hay là tới hộp đêm xã giao, hắn luôn có thể trông thấy một đĩa lạc để trước mặt y.
Ma xui quỷ khiến làm sao mà hắn lại ngồi xuống mua một ký.
“Sư phụ thích ăn lạc à?” Lăng Bác Kim cầm vịt nướng đi qua.
Thường Trấn Viễn mặt không biểu cảm nhận lấy lạc, “Còn cần mua gì nữa?”
Lăng Bác Kim nói, “Em tới tiệm đồ ăn nhanh mua mấy món. Chẳng biết khi nào Đầu to với Vương Thụy mới tan ca nữa.”
Thường Trấn Viễn không thắc mắc đi theo cậu.
Tiệm đồ ăn nhanh nằm ngay trên đường về, bữa tối vừa mới bắt đầu, người trong tiệm không nhiều. Lăng Bác Kim biết sau khi hết sốt thì khẩu vị không tốt, vì vậy mua đồ ăn rất nhạt, rồi gọi thêm bát canh ngân nhĩ.
Về tới dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333602/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.