Lăng Bác Kim đoán âm lượng của chủ xe sẽ để Thường Trấn Viễn nghe thấy, nhưng không ngờ hắn lại hỏi huỵch toẹt ra như vậy, cười làm lành, “Anh Triệu ảnh nói giỡn, sư phụ đừng để bụng.” Thường Trấn Viễn nói, “Tôi rất chờ mong lời nói giỡn của anh ta.” Lăng Bác Kim vặn nắp, nghe vậy đưa chai nước khoáng tới trước mặt Thường Trấn Viễn, cười nói, “Hay là em hầu sư phụ uống nước nhé?” Thường Trấn Viễn hạ mắt nhìn miệng chai. Lăng Bác Kim phát hiện mình đùa không buồn cười cho lắm, nâng chai ở lưng chừng không, không biết nên tiến một bước hay là lùi một bước. Vừa vặn xe phía sau bóp còi, cậu mới nhận ra xe đằng trước chuyển động, lập tức rụt tay về vặn chặt nắp chui vào ghế lái, khởi động ô tô đi về trước. Tiểu Lộ đang đấu địa chủ hừng hực khí thế, thấy có người lái xe thì càng dành trọn tinh thần vào công cuộc đấu tranh lật đổ giai cấp tư sản. Đoàn xe chuyển động ì ạch, song con đường cũng dần dần thông thoáng. Tiểu Lộ cuống lên, liếc miết về phía xe cảnh sát, sợ sểnh ra cái là mất hút. Lăng Bác Kim cười nói, “Nếu liệng Tiểu Lộ đi thì sao đây?” Thường Trấn Viễn nói, “Một mình cậu hầu tôi tới thành phố D.” Nụ cười của Lăng Bác Kim trở nên khổ sở, “Sư phụ, câu đó em có nói đâu.” Thường Trấn Viễn, “Anh ta bất bình thay cho cậu.” Lăng Bác Kim mím môi, vẻ như không biết nên đáp lời thế nào. Thường Trấn Viễn nhìn sườn mặt trẻ trung của cậu, chợt ý thức được người trẻ tuổi này kỳ thật chỉ khoảng một nửa số tuổi của hắn, nếu mình tảo hôn thì chắc con cái cũng lớn tầm này rồi, thảo nào cậu coi mình như bố cậu. Kiếm chuyện với cậu như vậy khiến hắn cảm thấy như đang bắt nạt trẻ con. Thứ cảm giác này khiến tâm trạng của hắn chợt sa sút, không có lòng dạ nào trêu đùa tiếp nữa, nói dửng dưng, “Tôi đùa đấy.” Lăng Bác Kim chớp mắt, nhanh chóng liếc mắt qua, dường như hơi luống cuống với lời giải thích bỗng dưng xuất hiện của hắn. Thường Trấn Viễn ôm ngực co người, dựa vào cửa sổ ngủ. Con đường cuối cùng cũng thông suốt, con BMW Tiểu Lộ đang ở trong vẫn đi phía trước không xa không gần, cho tới trạm thu phí tiếp theo, Tiểu Lộ mới vui vẻ lên xe. Cậu ta hơi sợ Thường Trấn Viễn, sau khi vào xe còn cố ý nhìn sắc mặt của hắn. Lăng Bác Kim cười nói, “Thắng bao nhiêu vậy?” Tiểu Lộ nói, “Ăn hai tát.” Lăng Bác Kim nói, “Rõ thật là thua bạc lấy thịt ra đền mà.” Tiểu Lộ ha hả cười theo, thấy Thường Trấn Viễn không nói gì mới yên lòng. Bị trì hoãn như vậy, lúc tới thành phố D đã là hơn hai giờ chiều rồi. Cục cảnh sát tiếp đón bày tỏ bọn hắn vất vả từ xa tới, xử lý thủ tục dẫn độ tốn không ít thời gian, lái xe đêm không an toàn, chi bằng ở lại một đêm. Lăng Bác Kim bị lòng hiếu khách nồng nàn của bọn họ khiến cho không biết làm sao, đành phải gọi điện về cục, Lưu Triệu đồng ý, vì vậy ba người liền được cục cảnh sát phía bạn thết đãi vào ở khách sạn gần cục cảnh sát. Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn một phòng, Tiểu Lộ và cảnh sát phụ trách tiếp đón Tiểu Quách một phòng. Buổi tối Tiểu Quách đặc biệt mời bọn hắn ăn một bữa, không ít người ở cục cảnh sát cũng tới, thay phiên chuốc rượu. Tuy tửu lượng của Lăng Bác Kim và Tiểu Lộ tốt, nhưng hai đấm khó vượt bốn tay, anh hùng khó đỡ hội đồng, xa luân chiến mấy vòng, Tiểu Lộ nằm gục trên bàn không nhúc nhích, Lăng Bác Kim mặt đỏ ké, nói chuyện quíu hết cả lưỡi. Thường Trấn Viễn từ đầu đã biết thân thể này có tửu lượng không lớn, vì thế vừa vào bàn là bắt đầu dùng mấy thủ đoạn như từ chối, đổi nước, nhổ rượu, giả say vân vân, cuối cùng dứt khoát gục theo Tiểu Lộ, mặc cho Lăng Bác Kim một mình giải quyết. Cục cảnh sát phía bạn thấy ba người đều bị hạ gục rồi, trong lòng rất hãnh diện, đều cảm thấy đã tận tình hữu nghị, phát huy tinh thần chủ nhà và ma xó, hứng khởi vịn ba người quay về khách sạn, ném lên giường, qua loa đắp cho lớp chăn, bật điều hòa, rồi buông tay mặc kệ. Thường Trấn Viễn đợi tiếng đóng cửa vang lên, tiếng nói láo nháo dần bay xa mới chậm chạp ngồi dậy. Nói tới thì thân thể này thật chẳng được cái trò trống gì, mọc ra cái bụng bia mà bên trong toàn là cỏ, mới uống ba chai bia mà mặt đã đỏ như Quan Công, ngay đến đứng dậy đã thấy hơi lâng lâng, cũng may như vậy mới khiến kế hoạch giả say của hắn không bị vạch trần. Hắn loạng choạng đứng lên tính đi vào nhà vệ sinh, quay đầu lại thì trông thấy Lăng Bác Kim đang mở mắt nhìn mình không nói lấy một lời. Vì mấy tay cảnh sát kia nốc cũng không ít, lúc ném bọn hắn lên giường là thích thế nào ném thế nấy, hoàn toàn không đếm xỉa tới tâm trạng và tư thế của người bị ném, vì vậy nửa người trên của Lăng Bác Kim vắt ngang trên giường, cả người trông như con tôm cong cong, đường nhìn khéo sao nhắm ngay chỗ Thường Trấn Viễn đứng, ánh mắt nhìn thế nào cũng thấy hãi hồn. Tim Thường Trấn Viễn đập thịch thịch, cố ý lắc người, giống như kiểm tra tiêu cự của mắt cậu, nào dè ánh mắt của Lăng Bác Kim cũng đung đưa theo thân thể của hắn. “…” Nhìn kiểu gì cũng thấy cảnh tượng trước mắt hơi đáng sợ. “Cử động được không?” Hắn phá vỡ yên lặng. Lăng Bác Kim vẫn ngoan ngoãn nằm bò, không nhúc nhích. Thường Trấn Viễn lại hỏi một lần nữa, thấy cậu không phản ứng thì quay người vào phòng vệ sinh tắm dội. Loại bỏ chất lỏng dư thừa trong cơ thể rồi tắm một cái, hắn cảm thấy mình có tinh thần hơn chút, đi đường giẫm lên nền đất không giống như bước trên bông nữa. Ra khỏi phòng vệ sinh, Lăng Bác Kim vẫn nằm sấp bằng tư thế mới rồi, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào giá hành lý, đợi hắn đi ra thì một lần nữa đặt tiêu điểm lên người hắn. Thường Trấn Viễn lờ cậu đi, sấy khô tóc xong bỏ máy sấy xuống bàn, thuận miệng nói với cậu, “Ngủ đi.” Không nhìn thì không sao, nhìn một cái, hắn không thể không hoài nghi rằng mình say thật rồi. Mặt Lăng Bác Kim vẫn không có biểu cảm gì, nhưng con mắt dần ướt át, sau đó lăn xuống một giọt nước mắt. Thường Trấn Viễn há hốc nhìn cậu. Sau một giọt lại là một giọt, lặng lẽ thấm ướt một mảng chăn. … Hắn ở cùng Từ Tắc Thừa đằng đẵng ba năm, trừ uống rượu ra thì tới bây giờ chưa từng thấy mắt y đỏ, chẳng ngờ đời này ở cùng nhau chưa được ba tháng đã may mắn trông thấy kỳ cảnh như vậy rồi. Thường Trấn Viễn chợt hối hận mình không mua cái di động xịn xịn tí, không thì có thể dùng chức năng chụp ảnh hoặc quay phim ghi lại kỳ cảnh trước mắt này rồi. Lăng Bác Kim khóc một lúc lâu, đột nhiên sụt sịt mũi. Thường Trấn Viễn không đanh mặt nổi nữa, cười ra tiếng. Lăng Bác Kim ngó lơ tiếng cười của hắn, tiếp tục lặng lẽ rơi lệ. Giọt nước mắt ai oán cuối cùng cũng đả động Thường Trấn Viễn. Hắn quay lại phòng vệ sinh mang một cái khăn nóng ra, phủ lên mặt cậu, dùng sức chà đạp ngũ quan của cậu qua lớp khăn. Lăng Bác Kim ngửa mặt nằm ngả ra, hai cái tay huơ huơ lên cho có, sau đó hệt như hy sinh oanh liệt, không động đậy nữa. Thường Trấn Viễn lấy khăn ra, cậu trợn to mắt nhìn lên trên, khuôn mặt bị xoa đỏ bừng, ngây như phỗng. Hắn tiện tay ném khăn mặt lên bàn trang điểm, duỗi tay cởi hai nút áo trên cùng của áo sơ-mi của cậu, phát hiện bên trong không mặc gì nữa cả, động tác không khỏi khựng lại, chuyển thành tháo xanh-tuya của cậu, sau đó cởi quần. Lăng Bác Kim hơi nâng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thường Trấn Viễn đang loay hoay. Thường Trấn Viễn nhìn chòng chọc cậu từ trên cao, rất khí thế, “Nhấc mông lên.” Lăng Bác Kim dịch mông một lúc mà không nhấc lên nổi, cuối cùng Thường Trấn Viễn đành lật cậu lại mới kéo quần bò của cậu xuống được. Không có quần, Lăng Bác kim tự động chui vào trong chăn. Đường mông rắn chắc được bọc trong quần lót mỏng màu xám đậm, theo động tác của cậu, lõm vào một đường rãnh… Soạt. Xanh-tuya của quần bò tuột khỏi quần rơi xuống đất, nện lên mu bàn chân của Thường Trấn Viễn, bấy giờ hắn mới nhận ra mình nhìn một tĩnh ảnh mãi lâu. Lăng Bác Kim uống đã khóc đủ co cụm trong chăn giống con nhím, hai bàn tay ôm lấy chăn, lộ ra nửa mông, nhắm mắt lại ngủ say tít mít. Thường Trấn Viễn nhặt xanh-tuya lên, ném cả nó lẫn quần lên cái ghế bên cạnh, bước nhanh vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Hơi nước quẩn quanh trên gương dần rút đi, lộ ra bóng hình mờ ảo của hắn. Trong gương, dục vọng của thân thể nâng lên như đang khiêu khích, đồ ngủ gồ lên một vùng. Giải quyết hay nén lại đây? Trong đầu hắn hiện lên câu hỏi lựa chọn. Cách ván cửa, trong ngoài đều rất yên tĩnh. Trong sự vắng lặng, cơ thể càng thêm mẫn cảm. Hắn phát hiện suy nghĩ của mình không kìm nén được mà tưởng tượng về thân thể của Lăng Bác Kim. Rào rào. Hắn cởi đồ ngủ, nhảy vào bồn tắm, vặn nước lạnh. Nước lạnh giống như băng, giội lên người, cũng giội vào trong lòng. Da gà chen nhau nổi lên, nước từ cổ chảy thẳng xuống, xẹt qua mỗi bộ phận trên thân thể. Hắn lạnh run cầm cập, dục vọng dần yên tĩnh lại trong cơn run rẩy… Ra khỏi bồn tắm, ngẩng đầu, liền chạm phải gã đàn ông thảm hại trong gương, trên trán hắn chợt lướt qua sự chán ghét cực hạn. “Chết tiệt.” Hắn nện la-va-bô, nhưng không biết là đang rủa ai nữa. Lăng Bác Kim tỉnh dậy rất sớm. Lâu lắm rồi không say như vậy, đêm qua tới lúc cuối, cậu suýt phải nghĩ rằng mình sẽ chết chìm trong chất cồn. Ký ức lụn vụn tối qua lục tục chui vào trong óc. Cậu ra sức tìm một sợi chỉ nối những ký ức này lại, song luôn thất bại ở lúc quan trọng. Cúi đầu nhìn bản thân trong chăn, quần cởi rồi, cúc cởi rồi, hẳn là có người giúp? Là người của cục cảnh sát địa phương à? Cậu phủ định khả năng này dựa trên những hình ảnh lẻ tẻ trong trí nhớ. Nhớ là sau khi cậu bị ném lên giường thì nhóm người kia kéo nhau đi hết. Hình ảnh trong ấn tượng chuyển tiếp tới bóng người mờ ảo đứng trước bàn trang điểm. Sư phụ? Cậu không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ được đối phương mặc một cây trắng. Nghiêng đầu nhìn cái giường còn lại, Thường Trấn Viễn rụt cả người trong chăn, hơi nhíu mày, giấc ngủ rất sâu, nhưng không an ổn. Từ lần hơi xỉn trước tới bây giờ, Lăng Bác Kim lâu lắm rồi không cẩn thận quan sát dung mạo của hắn thế này. Có lẽ là việc tập tành hằng ngày có hiệu quả, dáng người của Thường Trấn Viễn trở nên rắn chắc hẳn, cái bụng như úp chậu bắt đầu thít lại, thịt hai bên má dần giảm đi. Cùng một ngũ quan, bớt đi mấy phần mập mạp, trán liền sắc bén hẳn. Ngay những đồng sự không giao thiệp nhiều với Thường Trấn Viễn cũng cảm thấy hắn thay đổi, giống như trở thành người khác vậy. Song Thường Trấn Viễn lặng lẽ ít nói lại kín tiếng rụt rè trong lời của đồng sự cậu không có duyên gặp mặt, người cậu biết từ mới đầu chính là Thường Trấn Viễn đại đa số thời điểm thì lạnh lùng, thời khắc quan trọng sẽ bộc lộ tài năng trước mắt. Suy nghĩ quá nhiều, tỉnh dậy quá sớm, cậu nghĩ một lúc thì thấy đau đầu. Ngủ không được, đành phải nhắm mắt dưỡng thần. Tỉnh táo khi đầu đau như búa bổ rất khó chịu. Chốc chốc cậu lại nhìn đồng hồ, đợi tới bảy giờ rưỡi mà vẫn chưa thấy giường bên có động tĩnh, rốt cuộc không nhịn nổi nữa rón rén dậy đi tắm. Gột sạch mùi rượu xong, cậu cảm thấy hít thở thoải mái hơn nhiều. Ra khỏi phòng vệ sinh, tư thế ngủ của Thường Trấn Viễn đã thay đổi, lộ ra hai cánh tay, trên người mặc áo ngủ trắng bóc, khóe miệng Lăng Bác Kim nhoẻn lên khó nén, rót cho mình cốc nước rồi thay quần áo. Tiếng soàn soạt cuối cùng cũng ảnh hưởng tới Thường Trấn Viễn. Hắn vừa mở mắt ra liền trông thấy mông Lăng Bác Kim đang vểnh lên chỉa vào mình. “Cậu đang làm gì vậy?” Thường Trấn Viễn hỏi khàn khàn. Lăng Bác Kim mặc quần bò vào, quay đầu nhìn hắn, “Sư phụ? Em đánh thức anh à?” Thường Trấn Viễn nhìn cậu kéo phéc-mơ-tuya, thắt xanh-tuya, mắt híp híp, quay người vào tường ngủ tiếp. “Em xuống mua đồ ăn sáng, sư phụ muốn ăn gì?” Cậu hỏi. Thường Trấn Viễn nói, “Không cần đâu.” Lăng Bác Kim nghe giọng hắn là lạ, duỗi tay sờ trán hắn, cảm xúc nóng hập khiến cậu ngẩn ra, “Sư phụ, anh sốt rồi.” Thường Trấn Viễn cuộn người vào trong chăn không nói chuyện. Lăng Bác Kim mặc đồ xong đi xuống, hỏi quầy tiếp tân gần đây chỗ nào có hiệu thuốc. Cậu lượn một vòng, hiệu thuốc vừa vặn mở cửa. Cậu mua nhiệt kế và thuốc rồi đi mua đồ ăn sáng, lúc về Thường Trấn Viễn vẫn đang ngủ. Cậu đun nước sôi, sau đó vươn tay ôm lấy bả vai Thường Trấn Viễn, đỡ hắn ngồi dậy. Thường Trấn Viễn mở mắt nhìn cậu. “Sư phụ, ăn ít đồ lót dạ rồi uống thuốc.” Cậu lấy cháo trắng ra, xúc một thìa đưa qua. Thường Trấn Viễn ngồi tựa vào gối đầu một lát, mới nhận lấy cháo và thìa, ăn chậm rì rì. Song hắn mất khẩu vị, ăn được mấy thìa liền đặt xuống. Lăng Bác Kim đo nhiệt độ cơ thể cho hắn. Ba mươi tám độ bảy. Lăng Bác Kim cười khổ, “Chuyến công tác này khổ quá.” Thường Trấn Viễn nhìn lướt một vòng trên mặt cậu. Lăng Bác Kim đỡ hắn nằm trở lại, “Lát uống thuốc sau ạ.” Thường Trấn Viễn đau đầu ghê gớm, nhanh chóng nhắm mắt lại. Lăng Bác Kim vốn chỉ mong về sơm sớm, giờ nhìn bộ dạng của Thường Trấn Viễn, lại hy vọng mấy người kia tới muộn chút. Song sự lo lắng của cậu hoàn toàn thừa thãi, bọn cậu đêm qua uống tới mức ấy, người của cục cảnh sát địa phương rất biết ý, tận mười giờ mới đến. Thường Trấn Viễn đã thay xong quần áo, mặc nguyên quần áo nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu Quách ở lại làm người dẫn đường ngủ cùng phòng Tiểu Lộ tối qua vừa vào cửa liền nói, “Lão Thường, ngày qua vậy là không được đâu nhé! Chán quá đi! Uống có mấy ngụm, chẳng dũng mãnh được như đồ đệ của anh!” Cậu ta nói còn đập đập lên chân Thường Trấn Viễn. Lăng Bác Kim cản trước mặt Thường Trấn Viễn, “Sư phụ tôi bình thường không uống rượu, hôm qua là quên mình bồi quân tử đấy. Cậu thấy đấy, phát sốt luôn rồi đây này.” “Hả? Sốt rồi sao?” Tiểu Quách đơ ra, “Mấy cốc bia đã sốt rồi? Lão Thường, anh như vậy không được đâu, phải rèn luyện nhiều vào.” Thường Trấn Viễn chậm rãi ngồi dậy. Lăng Bác Kim lo lắng nhìn hắn. Cậu biết tính tình sư phụ mình không tốt, ai mà biết liệu lúc đang bệnh có phát tác hay không. Ai ngờ Thường Trấn Viễn mỉm cười nói, “Đúng vậy, về sau phải mời cậu tới thành phố chúng tôi giao lưu học hỏi mới được.” Ỷ mạnh hiếp yếu nhỉ? Xa luân chiến nhỉ? Chuốc rượu nhỉ? Đáy mắt hắn lập lòe thứ ánh sáng giá lạnh, Tiểu Quách đứng trong phòng điều hòa nhìn vậy rùng mình một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]