Tan tầm tới nhà Thường Trấn Viễn chơi, vừa vào cửa, Đầu to và Vương Thụy đã cảm thấy bầu không khí bất bình thường giữa hai người.
Vương Thụy vào bếp bổ dưa, Đầu to ngồi ở sô pha điều đình quan hệ của hai người.
“Các cậu như thế là không được đâu.” Đầu to nói thấm thía, “Lúc thì hòa hợp lúc thì xích mích, là người lớn cả rồi, có gì không nói cho rõ ra được chứ?”
Lăng Bác Kim mấp máy môi. Tuy cậu cảm thấy lời mình nói hôm qua hơi quá trớn, nhưng không có ý rút lại. Dù sao theo cách hiểu của cậu, Lịch Sâm chắc chắn có ý kia với Thường Trấn Viễn. Làm đồ đệ, thật sự cậu không thể trơ mắt nhìn sư phụ bước lên con đường không lối về như vậy được.
Thường Trấn Viễn thấy Lăng Bác Kim không đáp lại thì càng chẳng buồn nói. Hắn vốn không muốn nhìn thấy cái bản mặt của Lăng Bác Kim —— mặt người chết thì được, song càng khó chịu với cậu thì cậu càng không biết điều, cứ vác cái mặt đó lượn lờ trước mặt hắn. Chiến tranh lạnh quá tốt, đỡ ngứa con ráy.
Đầu to huých Thường Trấn Viễn, nói thấp giọng, “Cậu xem cậu đi, bằng này tuổi rồi mà còn so đo với trẻ con.”
Thường Trấn Viễn nói, “Mắt nào của anh trông thấy tôi đang so đo với cậu ta thế?”
Đầu to thừa cơ vỗ lên đầu gối của Lăng Bác Kim, “Sư phụ cậu nhận lỗi rồi, cậu cũng nên nhượng bộ đi.”
Thường Trấn Viễn lạnh lùng nhìn Đầu to.
Đầu to cầm tạp chí phía dưới bàn trà lên, chắn đi đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333581/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.