Lăng Bác Kim bị thương ở chân ngay lúc quan trọng này sao?!
Nếu lúc trước hắn không thề lên thề xuống với Lưu Triệu rằng đã gửi tư liệu về Lăng Bác Kim cho Triệu Thác Đường thì còn có khả năng thay người, nhưng giờ đường lui bị mình bịt kín, chỉ đành đánh cuộc xem Lưu Triệu có dám liều một lần không thôi.
Trong mắt Lưu Triệu lăn tăn gợn sóng, nháy mắt cái biến mất, “Được rồi, đi đường cẩn thận, về sớm chút.” Cúp máy, ông ta thở dài với Thường Trấn Viễn.
Lòng Thường Trấn Viễn lập tức lạnh ngắt.
Lưu Triệu cầm di động nghĩ một chút, nói, “À phải, bài cảm nhận tâm đắc về giáo dục tính Đảng bên trên yêu cầu đã nộp chưa vậy?”
Cá nhỏ ngẩn ra, “Đợt này chỉ chú ý xét án, chưa ạ.”
Lưu Triệu vung tay nói, “Bắt đầu liền đi, mới rồi cục trưởng còn giục tôi đấy. Cô với A Tiêu trước cứ hoàn thành hai bài đã, còn lại thì để mấy cậu ta xem rồi vá víu vào.”
Cá nhỏ nói, “Việc này em không thạo, Gậy trúc mới siêu. Hay là để em với A Tiêu hoàn thành một bài trước đã nhé?”
Lưu Triệu nói, “Được.”
Thành tích lúc đi học của Thường Trấn Viễn không tệ, cũng nộp đơn xin vào Đảng, nhưng run rủi làm sao lại chẳng thành, về sau đi vào con đường này, thành ra không nghĩ tới chuyện vào Đảng nữa, vậy nên lúc cầm được tài liệu giáo dục tính Đảng có hơi ngây ngẩn.
Cá nhỏ thông thạo vỗ vai hắn, “Mình học trước đã, anh học đằng trước em học đằng sau, rồi gộp lại tổng kết.”
“…Ừ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333578/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.