Đứng trong phòng khách số nhà 502 cùng với “đại sư” Đầu to mời tới, trong lòng Thường Trấn Viễn hơi dao động.
Giá ba ngàn một mét vuông dù ở hiện tại giá nhà chưa tăng lên cũng là có thể ngộ nhưng không thể cầu, với dự trù trước mắt của hắn, mua căn nhà này còn có thể trích tiền mua xe hơi để thay đi bộ, như vậy không cần chen xe buýt hay đội mũ bảo hiểm nữa.
Đợi tới lúc giá nhà lên cao, hắn có thể sang tay lại căn nhà, chuyển tới khu mới đang khai phát. Nhớ là giá nhà giai đoạn sơ cấp ở khu mới rất rẻ, song khi xung quanh dần xây dựng hoàn thiện, giá tiền của nó gần như ngang với khu cũ.
Hiện hắn không dư dả tiền, không thể buôn nhà quy mô lớn, chỉ có thể chơi nhỏ lẻ để dành chút tiền, nhưng nhìn chung là tích chút vốn liếng cho cuộc sống độc lập về sau. Không cần biết Thường Trấn Viễn sống bao nhiêu tuổi, linh hồn của Trang Tranh đã bốn mươi có lẻ rồi, không có khả năng đi theo từng bước một bố Thường an bài như đứa trẻ con chưa dứt sữa, cũng không có khả năng liều lĩnh không kiêng nể như thiếu niên giai đoạn phản nghịch.
Thứ hắn muốn là cuộc sống thảnh thơi.
Đương nhiên, trước đó trừ đi gút mắc khiến lòng hắn không cách nào thảnh thơi cũng là điều bắt buộc.
Mỗi lần tới một gian phòng, Đại sư liền sờ chuỗi tràng hạt hô to, “Vô lượng thọ Phật!” Hắn vô cùng trung khí, giọng nói như chuông đồng, mỗi tiếng hô đều như dội vào đầu, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333561/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.