Về tới cục cảnh sát, ánh mắt Gậy trúc nhìn hắn mang theo chút phức tạp lạ lẫm.
Lưu Triệu thì vẫn trước sau như một, cười ha ha trêu ghẹo, “Cũng chỉ có A Tiêu quan hệ rộng, đến thư ký của phó thị trưởng mà cũng ngoắc được tới đây rồi.”
Thường Trấn Viễn cười khan hai tiếng.
Cũng may Lưu Triệu không định đi sâu khai thác quan hệ của bọn hắn, nhanh chóng hỏi sang chuyện Chu Tiến.
Thường Trấn Viễn nói mọi thứ đều bình thường.
Lưu Triệu nói, “Cậu về ngủ một giấc, mười hai giờ tới thay ca cho Đầu to.”
Thường Trấn Viễn trong lòng biết là vô ích, nhưng vẫn đồng ý. Ra khỏi cục cảnh sát, hắn không về thẳng nhà ngủ, cố ý bắt xe đi hơn nửa thành phố để tìm một quán nét khá hẻo lánh.
Hồi đó việc kiểm soát quán nét chưa nghiêm ngặt, hắn bảo không mang chứng minh thư, nhân viên tiệm nét vẫn cho hắn vào.
Thường Trấn Viễn trước kia chẳng thích thú gì máy vi tính. Khi người chung quanh đều ôm máy tính như si như say thì hắn vẫn thích dành thời gian vào phòng gym với quán bô-ling. Nhưng giờ sờ chuột với bàn phím, hắn lại cảm thấy hơi chút thân thiết. Giống như một người quen ăn vây cá đói lâu ngày, ăn chút miến cũng cảm thấy hân hoan.
Hắn lập một hòm thư mới, sau đó ấn vào soạn thảo thư, gõ địa chỉ hòm thư của Triệu Thác Đường vào khung người nhận.
Hắn từng nghĩ rồi. Với sự thận trọng và thế lực hiện nay của Triệu Thác Đường, đợi gã lòi đuôi chẳng biết phải tới ngày tháng năm nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333548/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.