“Tép Nhỏ! Tép Nhỏ! Mày đừng nha... Mau xuống!”
“Tép Nhỏ! Xuống đây trước đi. Cảnh sát đến rồi, mày an toàn rồi.”
Tép Nhỏ nghe giọng nói quen thuộc của hai người anh em thân thiết thì quay người lại, ánh nắng xế chiều vẫn còn chói chang rọi thẳng vào mắt hắn. Hắn lờ mờ nhìn ánh đèn flash từ chiếc máy ảnh hướng về mình nhấp nháy, phải mất mấy giây mới trông thấy hai gương mặt quen thuộc kia. Vô vàn xúc động!
Tép Nhỏ bị những giọt mồ hôi trên trán chảy xuống mi mắt và miệng. Mồ hôi làm mắt hắn cay xè, miệng đắng chát... Trông anh lúc này vô cùng khốn khổ.
Tép Nhỏ run run cất tiếng, giọng khàn đặc:
“Tao không xuống... Thành! Luân! Nhờ tụi bây lo cho người nhà của tao.”
Uông Thành hốt hoảng kêu lên: “Đừng! Tép Nhỏ! Mày đừng dại dột... Mày đừng nhảy xuống... Mày nhìn tao đi... mày còn có tao, có thằng Luân... Chúng ta là anh em thân thiết bao năm, khốn khó thế nào đều có thể vượt qua cả.”
Viên cảnh sát và Cố Thừa Luân vừa tiến lên mấy bước liền bị Tép Nhỏ gào lên ngăn cản bước chân của họ:
“Chuyện không liên quan tới các người, các người mặc kệ tôi đi... Luân! Tao và mày ăn cùng chén cơm mà lớn, mong mày nghĩ đến tình nghĩa lo cho hai người cha của tao.”
“Ông anh à, anh vẫn còn trẻ, có khó khăn gì mà phải hành động cực đoan như vậy? Mọi thứ vẫn có thể bắt đầu lại.” Viên cảnh sát trẻ không kìm được cũng lên tiếng khuyên can.
“Luân!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990593/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.