“Có phải cảm thấy thiếu tự tin không?” Cố Thừa Luân cười khẽ, bình tĩnh đến khác thường.
“Chỉ là giải quyết đám lưu manh thôi mà, tao làm được. Nếu mấu chốt là giải quyết an ninh khu đó thì... chuyện thu lời khả quan rồi.” Tép Nhỏ không cam lòng chịu thua, anh bật dậy quả quyết đáp.
Cố Thừa Luân lắc đầu, phiền muộn phản đối: “Nhà cao vạn trượng vốn từ đất, mày cứ hấp tấp nóng vội như vậy sẽ có ngày hư chuyện thôi. Lần này tao tuyệt đối không để mày liều lĩnh.”
“Thằng Luân nói rất đúng!” Ông Nghiêm lớn bên ngoài đẩy cửa đi vào, thoải mái nói: “Có nấu chè, ăn chút thư giãn đi.”
“Cảm ơn chú Nghiêm.” Thừa Luân đứng dậy cầm lấy khay trên tay chú Nghiêm lớn.
“Tép Nhỏ! Bấy lâu nay con làm chuyện gì cha đều không góp ý, nhưng mà lần này con quả thực quá nóng vội rồi.”
Cố Thừa Luân lấy cho mình chén chè sau đó chia cho Tép Nhỏ một chén, anh thong thả ăn hoàn toàn không lên tiếng.
“Ăn chè thư giãn được sao? Dụ con nít.” Tép Nhỏ bĩu môi như đứa trẻ, kéo ghế mời cha hắn cùng ngồi xuống.
“Chè ngon lắm chú, thanh mát ngọt ngào vừa phải.”
Ông Nghiêm lớn vừa lòng vỗ vỗ vào vai của Cố Thừa Luân.
“Vậy thì phải thế nào mới không nóng vội, đầu óc con lúc này chỉ muốn nhanh chóng quật dậy sau thất bại.” Tép Nhỏ ăn chè nhưng vẫn rất phiền muộn.
“Tép Nhỏ! Tao cũng đã dự tính trong đầu chuyện này. Nếu mày không đồng ý tao sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990584/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.