“Anh làm việc ở công trình bụi bặm nên uống nhiều canh rong biển thế này.”
Doãn Ân Hi nói một tiếng liền xoay lưng đi.
Cố Thừa Luân và Uông Thành ngược lại cảm giác giống như bọn họ chỉ được hưởng sái của Tép Nhỏ, lúc uống canh còn không tránh né bĩu môi ganh tỵ.
Nhưng mà canh uống vào thật là thanh mát đậm đà, chân gà hầm rất chín, rất hợp khẩu vị.
“Mày thật có phúc.” Uông Thành thì thầm.
“Ân Hi!” Thượng Thần Hi không thèm để ý đến vẻ mặt ganh tỵ của hai thằng bạn ngược lại quay lưng đưa tay gọi Doãn Ân Hi trở lại.
“Cô nấu canh ngon quá đấy, tay nghề này phải nói là sánh kịp với cha nhỏ của tôi.”
Doãn Ân Hi ngồi xuống, ngại ngùng mỉm cười: “Xin lỗi, gần đây tôi không lo liệu được gì ở Dật Vĩ. Tôi lấy làm ái ngại khi nhận lương của anh. Huống chi trong hợp đồng có ghi mục chăm sóc cho ông chủ bao gồm pha cà phê và chuẩn bị bữa sáng...” Nói đến đây trông thấy ba người đàn ông che miệng cười, Ân Hi chợt ngưng bật, ái ngại đến hai má nóng rang.
Nhưng là nhìn thấy Cố Thừa Luân đã vui vẻ trở lại sau những ngày buồn chán ảm đạm, trong lòng cô cũng rất được an ủi.
“Sau này Dật Vĩ chắc chắn sẽ có nhiều chuyện cho cô làm, yên tâm đi. Ngày mai cô giúp tôi nấu một nồi canh lớn như thế này, mua thêm ít điểm tâm đem đến công trường giúp tôi. Tôi muốn mời đám anh em ở đó.”
“Chà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990567/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.