“Ân Hi! Em có cảm thấy tôi là một người cứng nhắc và nhàm chán hay không?”
Doãn Ân Hi khẽ run bờ vai, cô giật mình quay mặt qua nhìn Cố Thừa Luân. Tuy rằng có chút không ngờ đến đối với câu hỏi Thừa Luân vừa bật thốt, nhưng xét thấy sắc mặt anh không tốt Ân Hi nhanh chóng hiểu ra tâm sự trong lòng anh. Cô chậm rãi đáp:
“Trong mắt tôi anh là một kiến trúc sư ưu tú, có lập trường... quan trọng rất là tốt bụng và khoan dung. Anh mang đến cho mọi người cảm giác ấm áp.”
“Là ấm áp thật sao? Không phải là gò bó?”, Anh ngược lại cảm thấy Helen tựa hồ muốn thoát ra khỏi sự gò bó khi bên anh và biến mình trong một thế giới khác.
Doãn Ân Hi gật đầu chắc nịch: “Tôi nói là lời thật lòng mà. Tôi rất quý mến anh.”
Cố Thừa Luân mỉm cười.
Tâm trạng thả lỏng dần.
Anh đương nhiên tin tưởng cảm giác của Ân Hi. Những lúc cô ấy nhìn anh đầy ắp tia ái mộ. Cô đối với mẹ anh nhiệt tình và quan tâm. Mọi thứ cô làm vì anh đều rất chân thành và tự nhiên, tựa như chính anh cũng quý mến cô vậy thôi.
“Tối nay không cần về gấp được không?” Cố Thừa Luân đánh vô lăng rẽ sang đường khác, nở nụ cười.
Doãn Ân Hi ngây người. Cô đã từng nghe qua câu nói tương tự mang tính mời gọi của ông chủ Lục ngày trước. Không dám tin Cố Thừa Luân có loại tâm ý này với cô... Nghĩ đến, Ân Hi lập tức đỏ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990536/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.