Bốn người xuống dưới đường lấy xe, vừa trông thấy chiếc xe bị trầy xước cũ kĩ mà Cố Thừa Luân chạy tới đón ba người bọn họ thì Thượng Thần Hi không khỏi cảm thán một câu: “Nhìn chiếc xe còn thảm hơn tao hồi mang nợ.”
Doãn Ân Hi kịp thời lắc mạnh cánh tay của Thần Hi nhắc nhở anh đừng nói nữa. Thượng Thần Hi càng cảm thấy kì lạ, lúc này mới nghe Cố Thừa Luân đáp: “Tao đã bị chiếc xe này đả kích đủ rồi, mày không cần phải châm thêm lửa.”
“Còn tốt hơn chúng tôi, ngay cả một chiếc xe cũng không có.” Uông Thành nhún vai.
Nói rồi ba người họ lên xe, Cố Thừa Luân quay sang hỏi: “Thế thì dự định đi đâu ăn đây?”
“Đến một nơi có chút phong vị như ăn ngoài phố chẳng hạn, Sênh Kí được chứ? Tao và Tép Nhỏ vừa bàn, tả pí lù ở đó là ngon nhất mà, quan trọng có tuổi thơ của chúng ta ở đó.”
“Sênh Kí? Chỗ đó đến nay vẫn còn ư? Tao cứ ngỡ sau công trình cải cách thì khu đó đã bị giở bỏ toàn bộ rồi chứ? Nếu còn thì thật là tốt.”
“Hôm nay có dịp đi ngang qua, tao thấy vẫn còn, cũng lấy làm lạ. Vào đó chào hỏi ông Ngô mấy câu nữa.”
Cố Thừa Luân vui vẻ đề máy cho xe chạy, lúc này Ân Hi ngồi chỗ ghế phụ quay sang hỏi mọi người: “Chỗ đó ăn ngon lắm à?”
“Không phải là nơi sang trọng gì nhưng mà món ăn ở đó dùng nguyên liệu đơn giản nấu nướng rất ngon. Lúc còn nhỏ, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990512/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.