“Lần sau anh không nên đánh liều với kẻ cướp như vậy... Thật nguy hiểm. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, mất rồi có thể tìm lại được hết.”
Hai người sau khi băng bó xong thì theo dọc hành lang bệnh viện ra về. Vừa đi vừa nhắc lại chuyện vừa rồi.
“Cái thằng cướp kia ốm nhôm ấy mà, tôi nhắm mình dư sức đối phó. Chắc là dân nghiện hút đi làm liều, nhìn chẳng chuyên nghiệp gì hết, còn lựa trúng con nhỏ quê mùa như em. Đúng thực là quơ đại nắm thóc. Tép Nhỏ tôi chơi chung với anh em giang hồ, để bạn bè trong giới biết tôi bị thằng cướp như vậy bắt nạt, truyền ra ngoài thật sự mất mặt lắm đó.”
“Nhưng... nhưng nhỡ tên cướp hung hãn cắt cổ tôi chết thì sao? Anh đâu có thể vì sĩ diện nhất thời của mình để tôi bị chết.”
Thượng Thần Hi giống như nghe được câu chuyện cười, liền ôm bụng cười lớn: “Nói cho cùng vẫn là do em sợ chết chứ không phải lo cho an nguy của tôi? Doãn Ân Hi! Tên cướp tép riêu đó làm sao dám giết người. Giết người không dễ đâu, chẳng phải ai cũng có máu đó. Tôi đánh đấm từ bé, nhìn thấy máu đổ hơi nhiều đã lạnh cả người rồi. Nhìn là biết tên cướp kia thuộc dạng nhát gan ấy mà. Tôi phán đoán mới hành xử.”
“Giờ thì tôi có thể hiểu tâm sự của anh Luân và anh Thành. Anh đúng là hết nói nổi.”
“Nhưng tôi vừa cứu em một mạng?”
“Được rồi... tôi cảm kích anh!”
Thượng Thần Hi nhếch môi cười trêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990500/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.