Cố Thừa Luân thật sự muốn nghiêm túc hỏi thăm đến chuyện của Ân Hi, thấy cô cứ đứng một phía trông về Thượng Thần Hi và ủng hộ vô điều kiện anh thật sự thấy xót xa cho cô.
Anh từ tốn bật hỏi: “Thật ra hai người thế nào? Có hẹn hò hay không phải cho dứt khoát, đừng để Tép Nhỏ lợi dụng rồi cứ san sẻ tới em.”
Ân Hi cười buồn, khuyên giải ngược lại với Cố Thừa Luân: “Cho dù không hẹn hò vẫn là bạn bè. Đã là bạn thì đâu cần chấp nhất ai san sẻ nhờ vả tới ai.”
“Nó cứ sai bảo em như vậy thì là đúng rồi còn gì.” Cố Thừa Luân hơi mím môi như có như không trêu đến Ân Hi.
Nhưng cô không buồn còn cố chấp bênh vực: “Không phải đâu, anh ấy bảo tôi cứ việc đi taxi. Từ Hong Kong sang Cửu Long phí taxi công ty sẽ trả, tôi thấy như vậy hào phóng lắm rồi.”
Cố Thừa Luân vừa định nói tiếp thì nghe chuông điện thoại di động của Ân Hi vang lên. Cô vội vàng nghe máy, bên kia đầu dây có vẻ như Thượng Thần Hi đang nói lời thúc giục.
Ân Hi sau khi nghe máy thì ái ngại nhìn Cố Thừa Luân cười cười, nói: “Xin lỗi anh. Anh Thần Hi vẫn còn phải làm việc ở Thượng Thủy - Tân Giới nên chắc là tôi sẽ chạy sang đó đưa cho anh ấy.”
Cố Thừa Luân nhíu mày thở dài một trận: “Em xem, em muốn ăn một bữa cơm cũng không được yên.”
“Ban đầu anh ấy nói là tự đi, nhưng giờ bận việc gấp...” Ân Hi vừa nói vừa đưa tay lên gọi phục vụ. Cố Thừa Luân trông thấy liền ngăn cản lại và nói: “Em vội thì cứ đi trước vậy, để tôi tính tiền chỗ này.”
“Ây! Vậy lần sau sẽ mời anh bù lại.”
Ân Hi thu dọn túi xách tay rồi đứng lên, lúc này chợt nhớ ra thì lấy chiếc túi xách giấy đưa đến trước mặt Cố Thừa Luân tươi cười nói: “Tặng cho anh món quà ngày đầu vào làm cho chính phủ. Là đồ đặt làm thủ công đó, rất là dễ thương.”
Cố Thừa Luân chưa kịp phản ứng đã thấy Ân Hi vội vàng vẫy tay rời đi. Anh mở xem túi đồ, lấy ra một chiếc hộp, bên trong chiếc hộp là một chiếc ly bằng sứ có hình hoa hương dương mặt cười cùng dòng logan cổ động chạm tới ước mơ.
Đang lúc anh cũng cần đến một chiếc ly, Cố Thừa Luân bất giác cười lên một cái nghe cõi lòng ấm áp.
Cô bỏ đi khiến không gian trong quán ăn trở nên trống trãi, Cố Thừa Luân lại nghĩ đến chính mình đang quanh quẩn trong cuộc sống cô độc.
Cha anh mất, mỗi ngày anh đều trở về căn nhà nhỏ chật hẹp ấy một mình đối diện bốn bức tường. Không có ai bận tâm và trò chuyện với anh cả.
Cố Thừa Luân nhớ đến mẹ, liền mở điện thoại ra gọi cho bà nhưng mãi cũng không có ai bắt máy.
Sau khi đưa nhóm mấy ông chủ bên Tân Giới cùng các minh tinh đi xem ca kịch, Thượng Thần Hi lái xe quay trở về nhà Rose để đón Lôi Kình.
Lúc đến thì thấy hai người họ không vui vẻ nói chuyện qua lại.
Rose và Lôi Kình đã quen nói chuyện khi có trợ tá của Lôi Kình bên cạnh, nên khi Thượng Thần Hi xuất hiện họ vẫn không nghiễm nhiên thay đổi biểu tình.
“Em cứ nhốt mình ở trong nhà và tự lừa dối bản thân rằng em ổn... Nhưng mà, bên ngoài anh cùng những cô minh tinh đó vui chơi, có chút nào nghĩ đến em không? Em đang mang thai con của anh vất vả như vậy.”
Rose nức nở nói.
Lôi Kình trầm ngâm ném mấy quyển tạp chí sang một bên. Lạnh lùng nói lời khuyên nhủ cô: “Em tốt nhất là lo cho sức khỏe của mình, đừng có nghĩ ngợi linh tinh tự rước phiền muộn. Đâu phải em không hiểu con người của tôi, ra ngoài làm gì đều không thích viện cớ và gò bó...” Lôi Kình lấy trong túi ra một chiếc hộp sau đó mở ra đưa đến trước mặt Rose cho cô xem, giọng điệu dịu đi vài phần: “Lần trước đi Paris tôi mua được viên kim cương rất đẹp, sau đó tìm nhà chế tác làm ra chiếc nhẫn này. Tôi tặng cho em đây.”
Rose gạt sang một bên xúc động nói: “Em để mình mang thai, không thể đường hoàng ra ngoài cũng không thể tiếp tục công việc diễn xuất, em hầu như đã mất tất cả rồi... Cho đến bây giờ em không cần những đồ ngoài thân này nữa, anh biết rằng em cần là danh phận...”
Lôi Kình đặt chiếc hộp xuống bàn bắt đầu giận dữ.
Thượng Thần Hi khéo léo liền bước ra nhằm giúp Lôi Kình bớt khó xử: “Chỗ ông Bằng đã đến đông đủ, chỉ còn chờ ông Lôi nữa thôi.”
“Được.” Lôi Kình dứt khoát đứng dậy, nhìn xuống vẻ mặt tái nhợt ủ dột của Rose thì có hơi không đành lòng: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chiếc nhẫn rất hợp với em, em đeo lên tay sẽ rất đẹp.”
Thượng Thần Hi đưa Lôi Kình để Hội quán của Lôi thị, bấy giờ chỗ này nhân viên đang tiếp đãi nhóm người ở Tân Giới. Mời rất nhiều người mẫu và diễn viên đến ca hát và hầu rượu giúp vui. Không khí rất náo nhiệt.
Lôi Kình tâm trạng nặng nề mấy chốc đã hòa nhập với không khí náo nhiệt và vui vẻ trở lại.
Ông ngồi đánh bài với ông chủ Bằng, vui vẻ trao đổi.
“Thằng Tép Nhỏ tiếp đãi các anh tốt chứ hử?”
“Thông minh lanh lợi, anh thật có mắt nhìn người quá ha. Làm việc gì cũng rất là sốt sắn.”
“Cảm ơn ông Bằng.” Thượng Thần Hi đứng đó lễ độ mỉm cười.
Lôi Kình kéo một hơi điếu xì gà ôm chặt ông diễn viên trong tay sảng khoái nói: “Khỏi cần khách sáo, ông Bằng có sao nói vậy. Làm việc thì khẳng khái rành mạch hơn tôi, cho nên mới được đám con cháu anh em ở Tân Giới hết sức ủng hộ.”
Ông Bằng bỗng nhiên tỏ ra bất mãn, cố ý nhắc đến chuyện riêng tư của mình, bàn tay ôm chặt cô gái trẻ trong lòng rồi lại vuốt ve: “Đừng có tăng bốc tôi quá, cả việc muốn đảm bảo cho đứa cháu gái này để vay tiền Ngân hàng, nhưng ngặt nỗi bà vợ của tôi ở nhà khó dễ.”
Thượng Thần Hi hơi ngạc nhiên nhìn qua cô gái trong vòng ôm của ông Bằng, không ngờ lại là cháu gái của ông ta. Đúng là không có liêm sỉ.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy miệng vẫn niềm nở hướng ông Bằng đặt nghi vấn: “Cô Eva muốn ra đứng ra kinh doanh hay sao ạ?”
Ông Bằng vừa hút xì gà vừa trả lời: “Nói là muốn kinh doanh mĩ phẩm, làm vui cho qua ngày đó mà.”
Thượng Thần Hi nghe vậy liền đáp: “Tôi có người bạn làm cố vấn đầu tư bên Ngân hàng. Người của mình thì đứng ra duyệt hồ sơ vay mượn dễ dàng thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]