“Dù sao cũng là người một nhà, chỗ duy nhất để nương tựa vào. Hi vọng sau lần này, nó có thêm bài học, biết rằng làm người xoay sở thật là khó nhọc.”
Nói đến xoay sở Uông Thành lại nghĩ đến Thượng Thần Hi, lúc này không thể không lựa lời nói tốt cho hai thằng bạn làm hòa.
“Ây! Tép Nhỏ lần này cũng thật là quá đáng, không có đáng bênh cho nó. Bạn bè gặp nạn cũng không giúp đỡ... dù sao thì nó cũng biết tính của mày. Quen biết nhau bấy lâu... lí nào không biết mày là người thật thà trung hậu... nên tao nghĩ chuyến này... chắc là cũng có khổ tâm đó.”
Cố Thừa Luân dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đủ rồi, không cần nói tốt cho nó nữa.”
Uông Thành mím môi, vẫn cố mỉm cười và nói: “Không đâu, tao giữ vị trí trung lập mà, tao chỉ nói lý lẽ thôi.”
“Lí lẽ? Với hoàn cảnh của tao hiện tại mà lại nhét tấm chi phiếu vào tay, đó không gọi là giúp đỡ đâu là thưa cơ ép người thôi.”
Uông Thành trông thấy vẻ mặt trầm trọng của Cố Thừa Luân thì không thể nói lời xoa dịu, “Phải phải, tao biết mày làm việc phân rõ trắng đen lắm, còn Tép Nhỏ thì thích cán vạch mức... Nó cũng không phải người thích suy nghĩ giống như mày... Cho nên đừng có nói là thừa cơ ăn hiếp người vậy ha.”
“Miễn là mày đừng nhắc đến cái loại người đó nữa.”
Uông Thành mấp máy môi, “... có phải ác liệt như vậy không?”
“Mày đã đưa tấm chi phiếu trả lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990412/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.