Helen mỉm cười, ánh mắt sáng quắc nhìn sang Lục Tuấn bên cạnh, lời nói thốt ra đặc biệt quyến rũ: “Đêm nay nhìn anh thật dễ thương. Tôi không muốn về nhà.”
“Hả?”
“Tôi không muốn về nhà.”
“Helen! Hy vọng là em nói ra những lời này không phải vì say đến mất tỉnh táo.”
“Nhìn tôi giống kẻ không còn tỉnh táo hay sao?”
“Vậy được.”
Lục Tuấn đánh vô lăng, chủ ý rẽ sang làn đường khác, vẻ mặt thản lặng hiện lên tia phấn khởi.
Bầu trời sao sáng, cảnh đêm như say. Không ai là không muốn được chìm đắm.
Tuy nhiên đêm nay Cố Thừa Luân lại không ngon giấc, những giấc mơ rời rạc cứ không ngừng ám ảnh anh.
Cố Thừa Luân giật mình thức giấc, mồ hôi đẫm trên trán, còn tưởng rằng bản thân đã bị chém chết trong giấc mơ.
Anh nhìn ngọn đèn tường, nước mắt bất ngờ không kìm được chảy xuống. Cha ra đi vội vã, mọi thứ trong thời gian ngắn ngủi đã đảo lộn hoàn toàn.
Anh đi trên đoạn đường này khó khăn đến vậy.
Cố Thừa Luân cố gắng ép chính mình đi vào giấc ngủ nhưng đến 3 giờ sáng vẫn giật mình bừng tỉnh. Gương mặt lấm lét ghê rợn của tên cướp cứ hiển hiện trước mặt anh đòi mạng. Hắn khinh bỉ lòng trung thực và nguyên tắc làm người nhàm chán của anh.
Tiếng rên rỉ trước khi chết ấy vẫn rõ rệt vang lên bên tai. Cố Thừa Luân không thể trốn tránh đi vào giấc ngủ. Anh xuống giường quyết định đi tắm.
Trời còn tờ mờ sáng, Cố Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990391/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.