Cố Thừa Luân theo tin nhắn trong máy của Uông Thành, xác định chuyện nó và Thượng Thần Hi đã làm cho anh, anh đi đến sở cảnh sát trình diện.
Vừa đến đã trông thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Uông Thành ký vào thủ tục lời khai. Thượng Thần Hi ngồi hàng ghế chờ quan sát, biểu cảm cũng không tốt hơn.
Cố Thừa Luân vừa đến đã được cảnh sát cho mời ngồi và đưa khẩu cung cho anh xem.
Uông Thành rất khẩn trương chạy đến nhìn anh từ trên xuống dưới, lo lắng bảo: “Phải mày không vậy, bác sĩ bảo nghỉ ngơi nhưng mày còn cố chấp thi chạy marathon với người ta. Giải thưởng quan trọng vậy sao?”
“Tao không sao, mày đừng lo quá.”
Uông Thành buộc phải tránh qua một bên cho cảnh sát làm việc. Sau đó di chuyển về hàng ghế chờ ngồi cạnh Thượng Thần Hi. Cả hai hồi hộp quan sát Cố Thừa Luân, không khỏi lo lắng phập phồng.
“Anh Cố Thừa Luân! Anh kể lại lần nữa đi, vào 6 giờ chiều hôm trước đã xảy ra những gì.”
Cố Thừa Luân nhìn thẳng vào mắt vị cảnh sát, điềm tĩnh trả lời: “Hôm đó tôi lái xe đến Vịnh Nước Nhỏ, thấy đèn giao thông trước mặt chuyển sang màu đỏ cho nên dừng xe lại. Nhưng vì xe phía sau chạy sát quá đã đụng vào đuôi xe của tôi. Tôi xuống xe cãi lý với người đó, nhưng trông thấy bản số xe của tôi bị hư hỏng, cho nên trở lại xe lấy mỏ lết ra bắt ốc lại cho ngay ngắn. Đúng lúc đó tôi vô ý trượt chân, đập trúng vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990387/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.