Thượng Thần Hi lãng tránh, cúi mặt thu dọn hồ sơ trên bàn, rồi lại lấy ra tập tài liệu khác xem qua, cứ như vậy trở thành kẻ bận rộn.
Cố Thừa Luân nhìn đến thì hết nói nổi, anh cũng đi ra ngoài.
Chẳng hiểu sao nghe được kết quả đó trong lòng lại dịu xuống nhẹ nhõm như vậy...
Chính vì cảm xúc này khiến Cố Thừa Luân nhìn ra được một cách rõ rệt tâm tư của chính mình.
Anh đứng đấy nhìn Ân Hi tươi cười rót champagne mời các đồng nghiệp, từ trong ra ngoài không hề để lộ chút sơ hở nào để nhận biết cô ấy vừa chịu nhận một đả kích như thế nào. Cố Thừa Luân không nói rõ cảm xúc của mình, nên là thương xót hay mừng cho cô ấy đây?
Trải qua một ngày làm việc, Thượng Thần Hi trọn vẹn làm một ngày dài ở công ty cũng là điều hiếm hoi trong thời gian gần đây.
Lúc tan ca mọi người ai đi đường nấy, Cố Thừa Luân nhìn sang Thượng Thần Hi và Ân Hi, còn chưa mở lời đã nghe Ân Hi lên tiếng.
“Anh Thần Hi tiện đường, hay là để anh ấy đưa tôi về.”
Cố Thừa Luân nhịn lại, chỉ biết gật đầu mỉm cười.
Anh đi phía chỗ đỗ xe, còn Thượng Thần Hi và Ân Hi đi ngược lại hướng khác.
Ân Hi đi sau lưng Thượng Thần Hi, anh ấy thì vẫn vậy có vẻ vội vàng, cũng không có ý muốn trò chuyện với cô. Đến mấy lần Ân Hi định mở miệng gọi anh quay đầu lại, muốn rủ anh cùng cô uống với nhau ly nước, nhưng lời vừa tới miệng thì nhịn xuống. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Thượng Thần Hi reo lên, anh ta bắt máy, nói qua loa mấy câu thì xoay lưng lại nhìn Ân Hi, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Xin lỗi, anh bận chuyện quan trọng...”
“Không sao, em tự đón xe về.”
Thượng Thần Hi gượng cười, đưa ta ra vẫy taxi giúp Ân Hi thì bị cô ấy gạt tay ngăn lại, “Không cần, em đi tàu điện ngầm được rồi.”
“Vậy ha, anh đi...”
Thượng Thần Hi dứt khoát xoay lưng bỏ đi. Tỏ ra không ái ngại cũng không bận tâm nữa.
Ân Hi đứng lại đó, nhìn bóng lưng vững chãi ấy rồi cũng xoay người đi ngược hướng. Cảm giác có chút lẻ loi, cô ngỡ mình suýt rơi xuống nước mắt thì nghe tiếng còi xe vang lên. Cô giật mình quay mặt qua, còn hi vọng là Thượng Thần Hi quay lại đón.
“Ân Hi! Sao chỉ có em vậy?” Cố Thừa Luân hạ kính xe nghiêng người qua hỏi.
Ân Hi mỉm cười, tỏ ra thản nhiên: “Anh Thần Hi bận công việc nên đi trước rồi.”
“Tôi đưa em đi.”
Ân Hi gật đầu, sau đó đưa tay mở cửa ngồi vào trong xe.
Chạy được một lúc Ân Hi khách sáo nói: “Thật ra anh không cần đưa tôi về tận nhà đâu, anh đưa tôi đến tàu điện ngầm là được rồi.”
“Tôi cũng đâu có chuyện gì gấp gáp.”
“Anh có hẹn hò với ai nữa không? Ý tôi là, từ khi chia tay Helen... anh không có nghĩ đến chuyện cởi mở quen một cô gái?”
Cố Thừa Luân hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Ân Hi, nhưng nhìn vẻ thất thần ủ rũ của cô ấy liền biết chỉ buộc miệng hỏi thăm, có lẽ muốn tìm người có chung cảm nhận để mà tâm sự với mình. Nhưng Cố Thừa Luân vẫn thành thật trả lời: “Không có.”
Có thể vừa hay nhận ra bản thân hơi thất thố, Ân Hi liền quay sang ái ngại nói: “Xin lỗi. Tôi hơi nhiều chuyện rồi.”
“Không có gì.”
Cố Thừa Luân tập trung lái xe, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Ân Hi để cô không phải cảm thấy anh chỉ buộc miệng xã giao mà là đang nghiêm túc lắng nghe cô tâm sự.
“Vậy có phải là do anh vẫn còn nhớ đến Helen hay không?”
Cố Thừa Luân thật sự muốn nhịn cười, anh khẽ nhướng mày, thẳng thắn đáp: “Không có đâu. Tôi nặng tình nhưng không phải là người yếu đuối trong chuyện tình cảm, nhất là những chuyện đã thông suốt.”
“Anh... giỏi như vậy?” Ân Hi hơi ngỡ ngàng. Cô lại tiếp tục thắc mắc: “Cảm tình nhiều năm, sao có thể nói quên là quên được. Tôi cũng không biết, nhưng chắc gì Helen đã dứt tình... Tôi thật không hiểu nổi.”
Cố Thừa Luân lần này thật sự bật cười, anh nhìn Ân Hi một cái rồi cố gắng điềm tĩnh lại và nói: “Em và Helen là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau. Suy nghĩ của em sao có thể áp đặt lên người cô ấy?”
“Nhưng đều là phụ nữ với nhau, tình cảm vẫn là yếu huyệt.”
“Em có biết không, ưu điểm của em cũng chính là khuyết điểm của em. Em quan tâm quá mức đến bạn bè, quên mất lợi ích bản thân mình đáng được nhận, thậm chí còn thay họ viện cớ. Tôi hỏi em, cứ trao đi như vậy, em có thực sự vui và thỏa mãn hay không?”
Ân Hi thật tâm suy nghĩ đến đánh giá của Cố Thừa Luân về mình, cô chiêm nghiệm và nở nụ cười: “Tôi rất mãn nguyện mà, tôi vui và không cảm thấy hổ thẹn là được vui. Có hi vọng thì càng được vui...”
Cố Thừa Luân đối với câu trả lời ấy chỉ biết bật cười.
Cô ấy cần thiết gặp đúng người cho chính mình hạnh phúc và che chở. Một cô gái lạc quan như vậy, thật ra thì rất dễ nhận lấy tổn thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]