Bà ngoại Thái Vy là con của mộtnghệ nhân ca trù, thế nên từ nhỏ cô đã sớm quen với làn điệu của nó. Âmluật đều rành, nhưng do không thường xuyên luyện tập, nên bây giờ hátkhông được mượt mà cho lắm. Thái Vy cúi xuống ngắm ngía những bông hoatrắng ngần đang rung rinh trong gió, từ ngày đặt chậu cây này ở đây,trong phòng Thái Vy lúc nào cũng có một mùi hương thơm rất nhẹ, chỉ đủkích thích khứu giác. Cái Tí cũng thích, nên hay ngắt vài bông về đểdưới gối ngủ.
Hôm nay thầy kép không lại, Thái Vy mon men đến gần gian lầu chính, bọnhầu cũng đã quen mặt cô nên không cản. Cô đứng nép bên một gian ngó vàotrong, có đào Hà đang biểu diễn, giọng ca, nhịp phách, tiếng đàn đệm, cả đôi mắt lúng liếng đưa tình, bộ dạng say như điếu đổ của đám đàn ông,không rõ say rượu, say giọng hát, hay say người…
“Non xanh xanh, nước xanh xanh
Sớm tình, sớm tình, tình sớm, trưa tình, tình trưa
Ấy ai tháng đợi năm chờ
Mà người ngày ấy bây giờ là đây
Hồng Hồng Tuyết Tuyết
Mới ngày nào còn chửa biết cái chi chi
Mười lăm năm thấm thoắt có xa gì
Nghoảnh mặt lại đã tới kỳ tơ liễu…”
Đứng lâu cũng không hay, cô xoay người rời chỗ nép, đi loanh quanh xemxét rồi mới trở về. Sáu dãy nhà nhưng chỉ có hai cửa chính. Cửa lớn banngày thường đóng, đến đêm mới mở. Cửa phụ nhỏ, chỉ đủ hai người cùng đi, là nơi ra ra vào vào của đám tôi tớ lo việc bếp núc, đồng ruộng. Vàotrong phòng, cô cài then lại, lôi bộ phách ra, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/77917/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.