Giang Kiều: “……”
Giang Kiều sững sờ, sắc mặt xanh mét, đùa cái quỷ gì vậy? Bổng dưng cậu trở thành tiểu tam?
Tâm tư kiều diễm của cậu nhất thời lạnh xuống hơn phân nửa, sau một lúc lâu cậu mới miễn cưỡng nói: “Anh…… Ừm, anh dẫn tôi tới đây không sợ bị cô ấy thấy sao?”
Alex dựa vào khung cửa, dù bận vẫn ung dung, “Sợ cái gì? Cậu đi theo tôi cũng đâu có để ý tới bạn trai mình.”
“Tôi đang định chia tay với anh ta!”
Giang Kiều buột miệng thốt ra, lại phát hiện lời mình nói ra vừa ngu ngốc vừa đê tiện, cứ như muốn giữ người này lại, sợ bị hắn hiểu lầm.
Ngốc quá đi, người ta đã có bạn gái rồi mà còn vây, tra đến nổi trắng trợn, ai để ý cậu có chia tay hay không nữa?
Cậu hối hận vô cùng, Alex lại cười khúc khích, đột nhiên bước lên phía trước một bước, mạnh mẽ kéo cổ áo Giang Kiều, hôn lên mặt cậu, bàn tay phía dưới ôm eo thấp giọng hỏi:
“Thật sao?”
Giang Kiều cắn môi, “Ừm……”
“Em không nói sớm, hại tôi ghen ghét nửa ngày.”
“A?”
Alex hừ nhẹ, “Cho nên mới không muốn nói cho em biết, tôi đã chia tay rồi.”
“……”
Giang Kiều ngẩn ra, tim đập nhanh như vó ngựa, máu trong cơ thể chảy trở lại, nhưng cũng không quá tin tưởng, “Anh đừng nói xạo đó.”
“Nói thật mà.”
Alex lấy điện thoại mở khóa màn hình cho cậu xem.
Mới vừa mở lên liền hiện ra giao diện chat, người này không có để tên, hình đại diện là một cô gái nửa nằm trên bờ cát với ánh sáng hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-len-thuong-luu/1102451/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.