Chương trước
Chương sau
"Lẽ ra tôi không muốn cô cậu ở đây nữa, nhưng xem ra khả năng của cậu rất có ích."

Sau khi để yên cho Hoàng ngủ, Thích cùng Hữu quay lại phòng lại việc để tiếp tục bàn chuyện.

"Ồ? Thừa nhận tôi rồi à? Thế, năng của của anh là gì."

"Tôi có thể.."

Nói tới đây vừa lúc đến cửa văn phòng. Thích đưa tay vặn nắm đấm cửa mở ra thì một luồng khí sắc bén bất ngờ bay xẹt qua mặt, cứa lên bờ má của Thích một vết xước. Nhát chém nhắm vào đầu, nhưng nhờ Thích phản ứng nhanh nên vẫn giữ nguyên trên cổ. Thứ chịu khổ là bức tường đằng sau anh.

Cái mùi tanh ám ảnh Hữu vọng đến, Hữu chau mày nhìn vào phòng. Vừa nãy, Khuê Đài cố chạy trốn khỏi Hữu, nhưng giờ lại phục sẵn trong phòng của Thích. Xem ra, thân phận thợ săn chính quy đã bị lộ từ lâu.

"Ố là la. Một anh thì đẹp trai, một anh thì dễ thương. Giết liền thiệt uổng quá đi. Hay là.."

Khuê Đài buông lời bỡn cợt, nhưng chưa dứt câu thì ả rùng mình. Nhìn xuống thấy cơ thể đã bị bốn con dao nhỏ chuyên dụng trong phẫu thuật gâm vào, máu từ từ tuôn ra.

"Nanh quỷ bậc 3 à. Xem ra mày là đứa cầm đầu tác oai tác quái ở đây rồi. Xuất hiện thế này thật tốt, đỡ phải tìm." Thích mỗi tay cầm thêm một con dao nữa, sẵn sàng đâm thêm vài phát vào nữ quỷ.

"Không chỉ có mỗi tao thôi đâu. Khà khà." Khuê Đài hiều rằng ả đang chạm trán với đối trọng thực thụ, những đường gân trên cơ bắp nổi cuồn cuộn. "Vì bọn mày quá phiền nên bây giờ bọn tao quyết định tổng lực diệt sạch thật nhanh gọn."

Trong khi cuộc đối thoại ngày càng căng thẳng hơn, Hữu vẫn đang hoài nghi nhân sinh. Anh không hiểu tại sao phải đến khi Khuê Đài tung đòn anh mới cảm nhận được sự hiện diện của ả.

Nhưng nghĩ nhiều cũng không ích gì, Hữu vội vàng biến hóa cơ thể, cả tay và chân đều đồng loạt hóa thành dạng báo cheetah.



Đột nhiên, Khuê Đài biến thành bóng đen bỏ đi qua đường của cửa sổ, để câu nói vọng lại: "Đổi địa điểm đi! Tao, và chắc chắn cả bọn mày nữa, đều không muốn dân thường ở Chuẩn Xác dính vào trận chiến."

Dù hơi bất ngờ nhưng Thích thấy hợp lý nên đuổi theo, anh vững lòng mà chả lo lắng điều gì. Hữu cũng lập tức chạy theo.

Khuê Đài hoàn toàn có thể bứt tốc để bỏ trốn, nhưng có vẻ ả thật sự muốn quyết chiến. Hơn nữa, trong lúc di chuyển, Khuê Đài còn phải cố gỡ bỏ những con dao trên người. Vết đâm của Thích quá chuẩn xác. Khuê Đài đã nhờ vào phản xạ của bản năng mới may mắn tránh được, chứ nếu chậm hơn vài milimet nữa thôi, động mạch ở cổ, tay, ngực trái phải đã bị cắt đứt rồi. Mấy con dao này cũng cực kì sắc bén.

Nơi bọn họ đến không quá xa Chuẩn Xác. Một bờ sông dưới đê khuất góc nhìn từ đường phố. Chỗ này rất ít sáng dễ bề cho Khuê Đài chiến đấu hơn. Thích và Hữu cứ đâm đầu chạy theo vì muốn giết ả cho bằng được mà không biết mình đã bị dụ vào khu vực lợi thế của kẻ địch.

Bóng đen làm giảm đi tầm nhìn của Hữu rất nhiều, phải mở mắt thật to mới nhìn thấy được cục đá cây cỏ. Còn Khuê Đài đột nhiên biến mất giữa khoảng tối.

Hữu lập tức lần mùi của con quỷ thì bất ngờ nhận cú đá từ phía sau lưng. Hữu xoay người ngay để lấy nhưng quá chậm, phải chịu bị đá văng đi một đoạn.

"Chết tiệt! Tại sao? Mùi của ả đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất." Hữu tức giận thầm mắng mỏ.

Sau Hữu là đến Thích, Khuê Đài vung nắm đấm từ khoảng tối sượt qua mặt Thích hằn thêm vết xước nữa.

"Hừm, ả vừa nhanh lại còn thoát ẩn thoát hiện." Thích cũng cau có mặt mày. "Thảo nào những thợ săn trước đây đều bại trận."

"Há ha ha." Khuê Đài cười vang, nhưng chỉ nghe tiếng chứ không thấy hình. "Thật ra trong số thợ săn đã chết đó, tao chỉ" thịt "được có một đứa. Nhưng sinh lực của thợ săn thật tuyệt. Nhờ hắn mà màu mắt của tao được tăng từ hai lên ba. Há ha ha."

Nói xong, Khuê Đài tiếp tục ra đòn tấn công Hữu và Thích, sau đó lại vội ẩn mình vào màn đêm.

Hữu đứng vào thế thủ, anh chưa theo kịp được nên đành gồng sức chịu đòn. Chân, tay, bụng, lưng, đầu đều phải chịu những cú đấm đá uy lực.

Được một lúc, Hữu phát hiện ra điều quan trọng. Khi Khuê Đài tấn công, mùi của ả sẽ lộ ra, khi ả ẩn mình thì mùi đó không lập tức biến mất mà nhạt dần. Có thể.. ả dùng sinh lực che chắn cơ thể, hòa với đêm đen nên mới khó nhìn thấy. Một khả năng thật sự khó nhằn xứng với nanh quỷ bậc ba. Hữu nghĩ vậy.

Tuy nhiên, đụng phải thợ săn có thể cảm nhận được nanh quỷ như Hữu xem như Khuê Đài xui đi!

Nghĩ thì nghĩ, nhưng tốc độ của Khuê Đài là quá nhanh, cùng lúc tấn công cả Hữu và Thích nhưng Hữu vẫn chưa thể bắt kịp được.

Trong khi đó, phản ứng của Thích là vượt bậc hơn so với Hữu. Tuy Thích không thể né hết những pha công kích liên tiếp của Khuê Đài nhưng anh đã hạn chế tối đa sát thương phải nhận.

"Cứ thế này cũng không phải cách." Thích bắt đầu tìm cách lật ngược tình thế.

Nhân lúc Khuê Đài đang nhắm vào bao cát di động tên Hữu, Thích hình dung trong đầu khung cảnh phẫu thuật, anh đang cứu chữa cho bênh nhân nào đó có rất nhiều khối u bằng cách cắt bỏ. Càng nhiều khối u được cắt bỏ, Thích ở hiện thực càng dâng trào năng lượng sinh lực.



Hai bàn tay Thích bỗng xoè ra hàng chục con dao phẫu thuật. Thích tính toán nhanh rồi phóng thật nhiều dao lên mặt đất xung quanh mình, phạm vị dần mở rộng.

Khuê Đài xuất hiện phía trên sau Hữu, gõ đầu Hữu một cái rồi lặn mất. Ả như đang chơi đùa vậy. Sau đó lại xuất hiện ở phía trước, khi Hữu nhận thấy mùi của Khuê Đài là quá muộn và phải nhận cú đá cực mạnh vào cằm.

Hữu bị đá văng xuống sông, cắn răng chịu đựng nhưng máu vẫn tứa ra từ trong miệng.

Khuê Đài cười há há rồi đổi mục tiêu tấn công mà chẳng hề nhận thấy dưới chân mình toàn là dao phẫu thuật được ghim thẳng đứng.

Ả lao tới vung nắm đấm quyết định vì nghĩ rằng sau đòn này chiến thắng sẽ nằm trong tay.

Máu chảy ra, từ tay của Khuê Đài.

"Gì chứ?"

"Bắt được rồi nhé." Thích nhếch mép cười, vết xước trên mặt đang rỉ máu xuống lại càng tôn lên vẻ tự tin của anh.

Khuê Đài vội vã bật nhảy lùi lại, tránh xa Thích rồi tiếp tục trốn mình trong bóng tối. Lúc này, ả mới để ý những con dao dưới đất, chúng cách đều nhau một khoảng nhất định. Và miễn là Khuê Đài cử động trong phạm vi của những con dao sẽ khiến chúng rung động, dù là rung động nhỏ Thích vẫn sẽ biết ngay vị trí của ả bởi vì số dao đó là dao được tạo ra từ sinh lực của anh.

"Tuyệt quá!" Hữu từ dưới sông bò lên nhìn thế trận của Thích mà cảm thán. "Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể phong thủ, lỡ ả chạy mất thì nguy. Được lắm! Vậy thì.. được ăn cả ngã về không!"

Khí thế của Hữu đột nhiên tăng vòn vọt.

Đúng như Hữu nói, khi Khuê Đài rời khỏi phạm vi trận đồ bằng dao thì Thích chẳng thể làm gì hơn. Ả vẫn còn những đòn đánh tầm xa mà.

"Há ha ha." Khuê Đài đắc chí cười.

Kèm theo tiếng cười đó là những đường chém khí bat vun vút tới Thích.

Cười xong rồi lại ú ớ. Vì những đường chém khí trực diện đó chả nhằm gì với thợ săn cấp Kim Cương. Thích muốn né thì né, không muốn né thì dùng dao nhỏ chặn lại, rất dễ dàng.

Đến tình cảnh này, Khuê Đài cuối cùng cũng loé lên dòng suy nghĩ: "Mình bỏ chạy là xong!" Ả nhìn sang Hữu đang thủ thế, chẳng bỏ anh vào mắt. "Nhưng mà nếu ban đầu muốn bỏ chạy thì rủ đánh lộn làm gì. Hơn nữa, mình không giết được hai tên này, người bị giết sẽ là mình.."

Trận chiến tạm rơi vào thế tĩnh, như khoảng lặng của biển chuẩn bị cho cơn sóng cao ngút ngàn phía xa ập đến. Khuê Đài vẫn trốn trong tối để giữ mình an toàn trước thợ săn cấp Kim Cương, nhưng ả lại liên tục đổ mồ hôi sợ sệt vì nghĩ về điều gì đó khủng khiếp mà đến mức cả nanh quỷ bậc ba cũng phải sợ. Vừa tạo cho Hữu và Thích thời gian để bàn chiến lược.



"Chẳng phải cảm nhận được quỷ à?" Tay Thích tiếp tục ném dao mở rộng trận đồ, miệng cố trề xuống tỏ ý chê bai Hữu.

"Có đó! Nhưng tôi nghĩ mình không đủ sức hạ ả." Hữu đáp lời hít từng hơi thật sâu, sinh lực được tim đẩy liên tục đến gần như toàn cơ thể.

"Cậu đang vận sinh lực? Cảm nhận được ả thật à?" Thích mở to mắt như vừa nhìn thấy được cách để chiến thắng.

"Nhờ anh kết liễu ả nhé!"

Hữu dứt lời, từng bộ phận cơ thể bắt đầu chuyến hóa. Đôi tay biến thành chi của hổ vằn, vuốt sắc nhọn và uy lực đòn đánh sẽ mạnh hơn. Đôi chân vẫn mang tốc độ của loài báo cheetah. Đôi mắt của cú mèo nhìn rõ mọi vật trong đêm đen. Mũi nhạy như sói, định vị chuẩn xác mục tiêu.

Khuê Đài đang lo sợ điều gì đó thì bộ móng vuốt hổ xuất hiện trước mặt. Ả nghiêng người tránh né nhưng nhận thêm cú đạp của đôi chân báo vào giữa bụng, đòn trả đũa cho lần giáp mặt đầu tiên.

"Không thể.. nào?"

Thay vì tìm cách chống trả, Khuê Đại há hốc mồm cảm thán. Hậu quả là nhận thêm nắm đấm vào mặt. Hữu vẫn dụng mọi thứ mình có đến mức cao nhất, cảm nhận Khuê Đài rõ ràng dù ả có đang ẩn mình. Nắm đấm dồn mọi sức lực, mọi bực tức, mọi cảm xúc đánh bay Khuê Đài đi, bay về hướng mà trận đồ của Thích vốn chờ sẵn.

Những con dao phẫu thuật rung lắc dữ dội. Thích chẳng thấy Khuê Đài đâu nhưng anh vẫn vung dao. Màu kim loại ánh lên hai đường giữa không gian tối đen.

Khuê Đài trúng đòn, lăn lộn trên mặt đất, cũng chẳng còn lẩn trốn. Khi ả đứng dậy định thần nhìn cơ thể mình, rồi lại nhìn về phía Thích. Trên ngực có một vết rạch lớn, trên dao có một trái tim đang đập từng nhịp cuối cùng.

Khuê Đài ngã lăn ra. Chiếm ưu thế trong phần lớn trận chiến nhưng thua và mất mạng chỉ trong phút chốc.

Đó là trận chiến giữa những kẻ mạnh thực thụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.