Ánh hừng đông chiếu xa xa, báo cho thành phố biết rằng đã đến lúc tắt bớt đèn đi, tốn điện lắm. 
Cơn mưa đêm qua rầm rộ suốt đến khi tờ mờ sáng mới chịu dừng. 
Cỏ cây quanh Chuẩn Xác đã có một đêm bị dùi dập đến đáng thương. Nhưng sáng ra mưa tạnh thì khác, những cánh hoa cành lá còn đọng trên mình giọt nước trong veo hòa với nắng sớm dịu hiền tỏa vầng sáng bảy sắc lung linh, như muốn nói rằng chúng đã sẵn sàng tiếp tục vươn mình vào ngày mới tinh tươi. 
Quan cảnh thật đẹp.. cho đến khi thằng ất ơ nào đấy rồ ga phóng xe làm tung toé vũng nước bẩn tồn đọng trên đường. 
"Bố cái thằng điên, ma đuổi mày à?" 
"Lên bàn thờ sớm đi cho người ta nhờ!" 
"Sáng rồi mà cô hồn còn lảng vảng." 
Thành phố Phù Nam bắt đầu ngày mới với những câu "thân thương" như thế đó. 
Nơi bệnh viện Chuẩn Xác cũng chẳng yên ả gì. Sáng sớm đã ầm ĩ tiếng réo còi của đống xe quan quân triều đình. Thích với tư cách thợ săn chính quy tham gia hỗ trợ công tác "dọn dẹp" chiến trường. 
"A, đồ khốn Hữu!" Tiếng nói của Nguyên ầm ĩ không kém, hẳn cô ấy đã hồi phục rất nhiều rồi, vẫn đủ sức để ném gối lung tung. "Trong lúc tôi thập tử nhất sinh thì anh ở đâu hả? Đồ chết tiệt biến đi!" 
Nhìn người mình yêu thương nhất đang nằm trên giường bệnh với chi chít vết thương, Hữu không cần Nguyên quát, anh cũng tự trách. Trận chiến đêm qua, Nguyên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-chan-qua-vung-nuoc-do/2916949/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.