[ Hắn không phải sư huynh, hắn đã quên tất cả, hắn không nhớ quá khứ, hắn đã quên những chuyện ngày xưa, hiện tại hắn chỉ là Giang Mặc của ta… ]
—————–
Vừa dứt lời, hắn lật người đè ta xuống, tóc hắn trong lúc đùa giỡn rơi xuống má ta, ta thở hổn hển, ngọn tóc lại cọ lên chóp mũi, ta nhăn mũi quay đầu lại. Đến khi ta nhìn thấy hắn thì hắn đã cúi xuống hôn một lần nữa.
Sau khi liếm và cắn thảo thích, ta chạm vào bụng dưới của hắn, ta đỏ mặt và thì thầm rằng thứ dưới bụng của hắn thật to.
Hắn thở hổn hển, trong mắt hiện lên dục vọng, hắn vỗ nhẹ vào eo ta, dùng môi cọ cọ cằm ta, khàn giọng nói: “Ngươi đã quên đau rồi sao?”
Ta vừa áy náy vừa sợ hãi: “Ngươi đã nói là không đánh ta nữa mà…”
Khóe miệng nở một nụ cười, hắn cụp mắt hôn ta, “Không đánh ngươi.”
Ta với hắn lăn lộn và quậy một hồi, thân thiết được một lúc thì nỗi lo lắng lại xuất hiện trong lòng ta, mãi đến khi hắn ôm ta vào lòng, tươi cười hỏi ngày mai ta muốn ăn gì, lúc đó ta mới cảm thấy khá hơn.
Ta nhìn thấy hắn mỉm cười đến cong cong khóe mắt, trong lòng ta liền cảm thấy dịu dàng.
Cùng hắn sống bên nhau lâu dài có gì khó? Chỉ là một cấm chế thôi, sợ rằng ta sẽ không thể phá giải nó được sao? Thương Hành cũng có hạn chế tương tự, cho nên ta tự mình đi nghiên cứu, trong đó có mấy ngàn quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-xua/2203475/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.