Trên những dãy núi cheo leo còn bị sương mù bao phủ, đã đến giữa trưa rồi nhưng trời vẫn còn sương mù, hai bên tóc mai của hắn dính sương mai, ống tay áo hơi ẩm ướt, không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu và nhìn thấy ta từ lúc nào.
Hắn đưa tay chống lên vách kết giới, những gợn sóng từ kết giới làm méo mó khuôn mặt hắn, khiến biểu cảm của hắn càng không rõ ràng.
Ta không dám đi qua vì sợ làm hắn hoảng hốt, nhưng ta không muốn mình cứ đứng đó khiến hắn suy nghĩ lung tung.
Ta cởi chiếc mũ có tấm màn che mặt, bước từng bước nhỏ đi về phía hắn, ta tiến vào kết giới nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn không có một chút nào hoảng sợ, ánh mắt hắn bình tĩnh, nhưng đôi môi hắn thì tái nhợt dị thường.
Ta từ từ bước đến, chậm rãi đến gần hơn.
Khi ta đến gần, hắn không đẩy ta ra, trên mặt cũng không có vẻ sợ hãi, ta nhìn mặt hắn, cẩn thận đưa tay ôm lấy hắn: “Chồng ơi…”
Hắn ôm ta: “Ừm…”
“Ta không có đánh bọn họ…”
“Ừm.”
“Bọn họ vẫn còn sống…”
Hắn liếc nhìn về phía Cố Khinh: “Ta biết rồi.”
“Bọn họ chỉ tới đây tìm ta,” ta ôm chặt lấy hắn, nói: “Ngươi đừng sợ.”
“Ta không sợ.”
Ta nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Thật sao?”
Hắn khẽ gật đầu, ta nhìn vẻ mặt hắn, cảm thấy hình như hắn tin lời ta nói nên ta cũng có chút yên tâm.
Ta biết ngay mà! Chắc chắn là hắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-xua/2203468/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.