Lệ phi thoáng nhếch môi, không nên oán, cũng không thể oán. Tình yêu trước giờ vốn luôn ích kỷ, ngay cả Thường phi rộng rãi là thế cũng đâu thoát khỏi nỗi dằn vặt khi yêu, cũng đã từng có lúc mong không gặp người ấy đấy thôi. Nói đến tranh chữ, người yêu thích đâu phải Thường phi, mà là vị ngoài cung kia mới đúng. Vì nàng ta thích, mà mỗi khi tiểu quốc tiến cống tranh chữ, y lại chọn bức đẹp nhất lệnh cho Hạ Hải Băng mang đến cung của Thường phi. Lúc Hạ Hải Băng quay lại chẳng bao giờ nói gì, chỉ thỉnh thoảng yên lặng nhìn y mà trầm tư. Hạ Hải Băng làm người rất kín kẽ, ít khi hàn huyên điều thừa. Nhưng có một lần hắn mang thủy chủ đến cung Thường phi, khi trở về lại cười nói Thường phi rất vui, từ đó y mới biết những bức tranh chữ trước Thường phi không thích. Ngực y thoáng đau, chợt thấy hổ thẹn vô cùng. Thường phi vào cung đã lâu vậy mà y lại chẳng biết nàng thích gì. Nghe Hạ Hải Băng nói thế, y liền buông tấu chương trong tay mà chạy vội tới cung Thường phi. Dọc đường đi Mạc Tồn Phong cười trêu y: “Hoàng thượng sao vội vàng thế? Không phải bị Thường chủ tử trói chặt rồi chứ?” Y có chút quẫn bách, khẽ mắng: “Nhiều chuyện!” Tuy Mạc Tồn Phong lớn tiếng cười mỉa, nhưng tâm trạng y lại rất tốt. Thường phi ngồi trong sân, tay cầm chủy thủ Hạ Hải Băng đưa tới, khóe môi khẽ nhếch. Y nghĩ, nàng cười rộ lên trông đẹp biết bao, Phương Phỉ cười làm sao ấm áp bằng nàng. Phương Phỉ thích tĩnh, Bất Tạ thích động. Một người tựa nhành liễu rủ trước gió, một người như hoa nở dưới trăng thu, mỗi người một vẻ đẹp riêng. Thấy y, Thường phi hơi lúng túng, lật đật giấu chủy thủ trong tay đi, lại không cẩn thận cắt trúng lòng bàn tay. Y dở khóc dở cười, tiến đến cầm tay nàng, đoạt lấy thuốc trên người Mạc Tồn Phong, tự mình thoa cho nàng. Thường phi cười cười nói: “Vết thương này thật đáng giá.” Y ngẩn người, cố ý nắm chặt vết thương trên tay nàng, vậy mà nàng vẫn cười tươi như hoa, chẳng mảy may để ý đến sự độc ác của y. Nàng nói, y đang bối rối. Nàng cho là y hận nàng, nhưng y hiểu rõ. Dù không yêu, nhưng khi đó, y luôn muốn đối tốt với nàng. Nếu không phải, nếu không phải sau này nàng đổi tính thì… Hoàng đế cau mày lật xem cuộn tranh trong tay, khóe mắt liếc qua phía góc phải cuộn tranh. Từ khi mang thai Tiểu Bát, Bất Tạ không thích hoạt động, mỗi ngày chỉ lười biếng ở trong viện phơi nắng. Có một lần, y đến nhìn lén nàng, lúc vào trong viện lại thấy nàng đang say ngủ ngoài sân. Tiết xuân khi ấy rất ấm áp, có vài đóa hải đường rơi trên mái tóc gần má nàng, chẳng biết nàng nằm mơ thấy gì mà thoáng mỉm cười. Tim y chợt lỗi nhịp, sai Mạc Tồn Phong bày giấy mực ra. Nàng tỉnh lại, còn buồn ngủ, hờn dỗi nói: “Hoàng thượng vẽ trộm thiếp à?” Tâm tình y rất tốt, ôm nàng vào lòng, nói: “Trông đẹp không?” Bất Tạ bĩu môi, chớp mắt liên hồi, nói: “Trên đời làm gì có thai phụ nào đẹp?” Lời này mang vài phần làm nũng của bé gái, y nghe mà sung sướng, cười haha nói: “Thường phi là một thai phụ xinh đẹp”. Y chợt liếc thấy Tào Chiêu Đức đứng bên hông Mạc Tồn Phong đang giật giật khóe miệng, nhưng y mặc kệ, đem bức tranh ấy thưởng cho Bất Tạ. Kỳ thực Bất Tạ rất vui, xem đi xem lại nhiều lần mới cuộn lại cất đi. Mạc Tồn Phong trông vậy mà rất có mắt nhìn, lập tức nói: “Cuộn tranh Hoàng thượng ban quả là thiên hạ vô song.” Bất Tạ cũng phối hợp, cười cười nói: “Mạc công công nói phải.” Y cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt, trước mặt mọi người nói: “Bất Tạ, nhân dịp tặng cuộn tranh này, trẫm sẽ ban cho nàng một nguyện vọng.” Thường phi chỉ cười cười, cũng không nói gì, tựa hồ chưa từng xem chuyện ấy là thật. Nhưng… Trước kia y luôn cho rằng chữ Phương Phỉ rất đẹp, hôm nay trông thấy mấy chữ cực nhỏ đề nơi góc phải tranh, mới biết hóa ra chữ nàng cũng đẹp như thế. Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư. Những chữ này chạy dọc dấu ngọc tỷ của y, như muốn mãi mãi làm bạn bên nó vậy. Nhưng thật ra y biết, điều nàng muốn nói cũng không phải câu này. Hoàng đế khẽ nhắm mắt lại, mỏi mệt cuộn bức tranh lại, sít sao nắm trong lòng bàn tay. Cuối cùng, lại thầm thì một câu: Không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử hà chi. Đêm mỗi lúc một sâu, suy nghĩ cũng càng lúc càng đầy. Có lẽ y đã già thực rồi, nên cõi lòng mới hư không đến thế. Lệ phi khẽ đứng dậy, muốn lấy bức họa trong tay y nhưng y không đưa. Lệ phi cười cười, nói: “Muộn rồi, Hoàng thượng nghỉ ngơi đi.” “Lệ phi, ngồi một lúc nữa thôi.” ————————————————— Hai câu thơ in nghiêng trong chương này theo mình tìm được thì nó được trích trong khúc hát “Xuân tình” của tác giả Từ Tái Tư. Nguyên văn: 平生不会相思, 才会相思,便害相思。 身似浮云,心如飞絮,气若游丝。 空一缕馀香在此, 盼千金游子何之。 证候来时,正是何时? 灯半昏时,月半明时。 Bản tạm dich của blogger Châu trên trang yume.vn/chaujulie: “Bình sinh vốn không tương tư Thế mà tương tư, khổ vì tương tư Thân như mây trôi, trái tim rối bời, hít thở không được Lại vì quyến luyến mùi hương ai Đợi (kẻ) lãng tử ngàn vàng đáng chăng Rồi sẽ thế nào, đợi chờ ra sao Trăng khuya, đèn đêm lúc tỏ lúc mờ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]