Tôi tưởng thằng ngốc nhà Mạch Kỳ đã được thăng thiên, nếu không tại sao lại có nhiều sao sáng lửng lơ ngay trước mắt như thế.Tấm thân nặng nề cho tôi biết mình đang sống.Tôi đứng lên từ đống đổ nát, bụi làm tôi ngạt thở.
Tôi khom mình giữa đống đổ nát, ho sặc ho sụa.
Tiếng ho rất vang và biến mất ngoài cánh đồng hoang dã.
Trước đây, ở nơi này, bất cứ một âm thanh nào cũng bị những bức tường của toà kiến trúc đồ sộ cản lại, không thoát ra nổi. Nhưng bây giờ, mọi âm thanh ra khỏi miệng, lập tức biến mất.Tôi nghiêng tai lắng nghe, không một tiếng động, xem ra những người bắn pháo đã đi nơi khác rồi. Những người không chịu đầu hàng trong nhà Mạch Kỳ đều bị vùi lấp dưới đống đổ nát. Họ yên ngủ trong huyệt mộ đạn pháo đào cho họ.
Tôi bắt đầu bước đi dưới trời sao, đi về hướng tây, hướng tôi đã đến đây. Đi được một lúc, không biết cái gì đó quật ngã tôi. Lúc đứng dậy, một nòng súng lạnh gí vào trán tôi.Tôi nghe thấy tiếng hét của mình "Pằng!" tôi hét lên tiếng súng, trước mắt bỗng đen ngòm, lại chết một lần nữa.
Trời sáng, tôi tỉnh dậy. Ương Tống, bà ba Thổ ti Mạch Kỳ đang sụt sùi bên tôi, thấy tôi mở mắt, bà khóc to "Thổ ti và bà nhà đều chết cả rồi!". Lúc này, mặt trời của một ngày mới đang rực đỏ nhô lên từ phía chân trời đàng đông.
Cũng như tôi, bà ta từ đống đổ nát chui ra, nhưng tìm được doanh trại quân giải phóng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-tran-lang-dong/1995363/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.