Ở ngoài phố tôi gặp một số người Hán mới đến, nhưng không biết ai có màu.Trong hai cửa hàng mới mở, có vài người làm thuê mặc đồ Tạng, nhưng thực ra đấy là người Hán. Chủ quán rượu tôi thường đến, hỏi tôi tìm gì ngoài phố.Tôi nói chuyện với ông ta. Ông ta hỏi "Họ có bôi màu lên mặt không?" "Màu của họ ở trong lòng".
"Vậy thì tôi không nhận ra họ".
Tôi ngồi ở quán uống rượu, nói đùa với ông ta, nếu em ông ta còn sống chắc là những ngày này sẽ ra tay báo thù Thổ ti Mạch Kỳ.Tôi nói "Nếu đấy là mối thù không trả không xong thì những ngày này là cơ hội tốt nhất".
Chủ quán thở dài, nói không biết em ông ta đi tận đâu.
Tôi nói "Ông cũng được chứ sao".
"Nếu tôi biết nó đã chết hoặc không muốn làm tiếp, tôi mới ra tay. Hai anh em tôi đã định với nhau như thế rồi".
Ý định của họ làm tôi ớn lạnh, nếu Thổ ti Mạch Kỳ chết trước khi họ ra tay hành động, thì Thổ ti Mạch Kỳ tiếp theo, tức là tôi, sẽ tự động trở thành mục tiêu báo thù, phải giết bằng được Thổ ti Mạch Kỳ chính cống mới coi như trả được thù nhà.
Tôi sợ, định cho người giúp hai anh em nhà này giết luôn Thổ ti Mạch Kỳ, ông chủ quán cười, nói "Ông bạn tôi ơi, bạn đúng là ngốc, tại sao không nghĩ đến giết béng tôi và em tôi đi?"
Phải rồi, đầu óc tôi chưa nghĩ ra điều ấy.
Chủ quán nói "Như vậy cậu khỏi lo ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-tran-lang-dong/1995357/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.