Bùi Sơ Ảnh ra khỏi WC, bỗng cảm thấy bầu không khí ở bàn ăn có chút kì lạ, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô với những biểu cảm khác khác nhau.
Bố chồng Cố Khải Minh nhìn cô như muốn dò hỏi điều gì nhưng cố nén lại trong lòng. Trong khi đó, La Hinh, mẹ chồng cô thì thể hiện rõ ràng hơn, khóe mắt lấp lánh nụ cười. Còn Cố Diễn Trạch chỉ liếc cô một cái trong lúc đang ăn cơm. Người đàn ông đáng lẽ hết mực yêu thương, quan tâm, bảo vệ cô lại nhìn cô bằng thái độ hờ hững, dường như cô chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa là chuyện hết sức bình thường, đương nhiên bản thân cô cũng nghĩ vậy, nhưng vẻ thờ ơ ấy của anh lại khiến cô cảm thấy trái tim như bị vật gì đâm vào.
“Diễn Trạch, lát nữa đưa Sơ Ảnh đi bệnh viện kiểm tra xem sao.” La Hinh nhìn bụng con dâu rồi quay sang nói với con trai, phát hiện Cố Diễn Trạch vẫn bình thản ăn cơm, không mấy để tâm tới sắc mặt mệt mỏi của vợ mình, bà tỏ ra bất mãn.
Cố Diễn Trạch dừng tay, đang định mở miệng nói gì thì Bùi Sơ Ảnh ngồi bên cạnh đã lên tiếng trước: “Không sao đâu mẹ, gần đây con ăn uống không tốt lắm, nhìn thấy dầu mỡ là ngấy, không cần thiết phải đi bệnh viện”. Cô thà tự mình từ chối còn hơn phải nghe từ miệng anh, ít ra trong lòng thoải mái hơn một chút, coi như tự lừa dối bản thân đi.
La Hinh nghe vậy, quay sang liếc chồng một cái, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn. Ăn không ngon miệng, nhìn thấy dầu mỡ thì buồn nôn? Lần này không chừng hai vợ chồng già bọn họ sắp được bế cháu thật rồi. Đây là điều mà La Hinh mong mỏi từ lâu. Hai năm trước, khi Cố Diễn Trạch kiên quyết đòi cưới Sơ Ảnh, vợ chồng La Hinh còn tưởng rằng con trai mình đã khiến cô gái kia mang thai nên mới nóng vội muốn cưới bằng được, cuối cùng cái bóng cũng chẳng thấy đâu, La Hinh cực kì thất vọng. Hiện giờ nhận thấy có chút hiện tượng, đương nhiên bà không thể bỏ qua, chỉ có điều thái độ của Cố Diễn Trạch lại vô cùng kì lạ.
Sơ Ảnh cúi đầu: “Con đi một mình được, con đâu phải trẻ con”.
“Con bé này, chồng đưa vợ đi khám có phải chuyện gì to tát đâu.” La Hinh không hài long
Sơ Ảnh lúng túng, cô không muốn làm lớn chuyện: “Dạo này công ty rất bận…”.
Cố Khải Minh im lặng nãy giờ, bỗng dưng gõ chiếc đũa xuống bát, lên tiếng: “Công việc dù quan trọng thế nào cũng không bằng vợ mình được”.
Cố Diễn Trạch biết rõ trong đầu bố mẹ mình đang nghĩ tới chuyện gì, anh lẳng lặng nhếch miệng cười, chỉ có đương sự ngồi bên cạnh anh là không hiểu. Đâu phải hai người họ muốn anh đưa Sơ Ảnh đi khám sức khỏe, thực chất là muốn xem xem có đúng trong bụng cô đã có động tĩnh rồi hay không thôi. Có hay không, bản thân anh rõ nhất, còn cần phải đến bệnh viện hay sao?
Cho dù Cố Khải Minh nói bằng giọng điệu thúc ép nhưng Cố Diễn Trạch không hề sợ hãi chút nào. Từ nhỏ tới lớn, anh đều là đứa trẻ ngoan trong mắt mọi người, nhưng sau lưng lại len lén làm những chuyện xấu mà chỉ có trẻ con mới làm, thông thường những chuyện anh làm sẽ nửa giấu nửa công khai, đối với một số chuyện anh cực kì cố chấp. Một Cố Diễn Trạch như vậy căn bản sẽ không bận tâm tới ý kiến của người khác. Anh ngẩng đầu định phản bác, nhưng thấy sắc mặt nhợt nhạt của Bùi Sơ Ảnh, lời từ chối lại không nỡ nói ra, chỉ khẽ “vâng” một tiếng.
La Hinh nghe vậy mới cảm thấy yên tâm. Đôi vợ chồng này lúc nào cũng khiến các bậc bề trên lo lắng, từ sau khi hai người họ kết hôn, mọi người đều cho rằng họ sẽ hạnh phúc tới già, vậy mà hai năm nay họ lại sống với nhau bằng phương thức đồng sàng dị mộng. Nếu không phải bị cha mẹ bắt ép cuối tuần phải về nhà ăn cơm thì có lẽ ngay cả biểu hiện hòa thuận trên mặt kia cũng chẳng có. Lần này mà Bùi Sơ Ảnh mang thai thật, tình cảm vợ chồng họ biết đâu sẽ khăng khít hơn. Đàn ông mà, một khi có thêm trách nhiệm trên vai, bao nhiêu suy nghĩ không an phận nhất định sẽ tiêu tan.
Thấy Cố Diễn Trạch thỏa hiệp, Sơ Ảnh sửng sốt mấy giây mới cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, cô thật sự không muốn ăn uống gì cả.
La Hinh dọn dẹp bàn ăn, Sơ Ảnh trở về phòng mình. Chẳng bao lâu thì Cố Diễn Trạch cũng vào, thấy anh, cô ngây người nhìn, tựa hồ khá tò mò trước sự xuất hiện của anh trong căn phòng này.
Cố Diễn Trạch đứng gần cửa, liếc mắt một cái đã nhìn ra biểu hiện trên mặt cô, anh nhíu mày, rõ ràng cô không hoan nghênh anh tới đây. Nhưng Cố Diễn Trạch không hề tỏ ra giận dữ, anh nói với giọng châm chọc: “Có cần anh ra ngoài không?”
Sơ Ảnh cúi đầu không nói gì.
Cố Diễn Trạch vào trong phòng, đi về hướng cửa sổ. Vườn hoa nhỏ trước cửa biệt thự đã nở đầy hoa, cảnh tượng đầy sức sống nhất trong năm. Anh cực ghét nét mặt hiện giờ của cô, ấm ức, tủi hờn, cơ hồ như luôn bị anh bắt nạt, còn cô luôn là người vô tội, là kẻ bị hại.
Bùi Sơ Ảnh ngồi bất động trên giường, hàng lông mày hơi nhíu, cô không nhớ đã bao lâu rồi anh không cười với mình nữa.
Cố Diễn Trạch trong ấn tượng của cô luôn giữ một gương mặt lạnh lùng như quân bài pocker, nhìn anh chẳng khác nào vừa từ trong tủ lạnh bước ra. Nhưng trách ai được đây, cô mỉm cười tự giễu: Bùi Sơ Ảnh, mày chỉ có thể trách chính mình được thôi, hoặc là chẳng cần trách móc gì cả, bởi vì không cần thiết.
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng thêm kì lạ nhưng cả hai dường như không có ý định phá tan sự im lặng này.
Trong bếp, La Hinh rửa bát đĩa xong để cho người giúp việc cất dọn. Thực ra bà rất ít khi làm những việc này, chỉ khi vợ chồng con trai về nhà ăn cơm, bà mới đích thân vào bếp. Ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy ngồi nhà chờ kết quả cũng thấp thỏm không yên thế nên La Hinh quyết định cùng đến bệnh viện với Sơ Ảnh.
Bà hoàn toàn quên mất lời dặn của chồng, người làm cha làm mẹ như họ từng trải nhiều rồi, đương nhiên cũng hiểu được phần nào chuyện tình cảm của con trai, bắt Cố Diễn Trạch đưa Sơ Ảnh đi bệnh viện là để hai vợ chồng họ có thêm thời gian ở bên nhau. Hiện tại vì quá sốt sắng muốn biết có phải con dâu mang bầu rồi không, La Hinh liền quên mất lời dặn của chồng mình.
Bầu không khí gượng gạo trong phòng bị La Hinh phá vỡ: “Mẹ ở nhà cũng không có việc gì làm, để mẹ đi cùng hai đứa”.
Dứt lời, nụ cười trên gương mặt bà khựng lại, đột nhiên sợ Cố Diễn Trạch cho rằng có người đi cùng Sơ Ảnh rồi thì mình không cần đi nữa.
Cố Diễn Trạch đứng bên cửa sổ quay đầu lại, thấy vẻ chờ mong hiện rõ trên mặt mẹ, chỉ biết thở dài trong lòng, chắc chắn bà sẽ vô cùng thất vọng.
Không thấy con trai nói gì, La Hinh bấy giờ mới yên lòng. Sơ Ảnh nhìn bà rồi lại nhìn Cố Diễn Trạch, nếu không phải cô rất rõ tình hình sức khỏe của mình thì quả thật đã cho rằng mình mắc bệnh gì đó nghiêm trọng lắm.
Đúng như cô dự đoán, sức khỏe không có vấn đề gì lớn, chỉ là ăn uống không đầy đủ, không có giờ giấc. Chưa ra khỏi bệnh viện mà La Hinh đã tỏ ra chán nản.
Cố Diễn Trạch dừng xe ở cửa lớn đợi hai người họ, từ xa đã nhìn thấy vẻ ủ rũ của La Hinh, anh không ngạc nhiên, chuyện này vốn nằm trong dự liệu của anh. Anh lại nhìn người con gái bên cạnh mẹ mình, cô gầy đi quá nhiều, tựa hồ có thể bị một cơn gió thổi bay. Ánh mắt cô nhìn La Hinh đầy khó hiểu, có lẽ không biết gì sao bà lại tỏ ra thất vọng như vậy. Những ngón tay đặt trên bánh lái của Cố Diễn Trạch gõ xuống đều đặn, cô thật sự ngốc hay là chưa từng nghĩ tới vấn đề kia?
Ngồi vào xe, La Hinh mới nói lại chẩn đoán của bác sĩ cho Cố Diễn Trạch, nghe xong, anh chỉ lẳng lặng khởi động xe.
“Bác sĩ bảo Sơ Ảnh ăn uống không đầy đủ, hai đứa bình thường ăn gì thế hả? Lớn rồi mà còn như trẻ con.” La Hinh buồn bực nói: “Lần này ở nhà vài ngày để mẹ bồi bổ cho hai đứa”.
Nghe vậy, Bùi Sơ Ảnh lập tức nhìn mẹ chồng, nhưng cô không dám lên tiếng phản bác, vì vậy đành nhìn về phía Cố Diễn Trạch, trông chờ câu từ chối của anh.
La Hinh và Cố Khải Minh ngoài mặt thường tỏ ra không mấy hài lòng về Cố Diễn Trạch, thực chất trong lòng vô cùng tự hào về con trai.
“Giờ không được đâu ạ, công ty đang rất bận.” Cố Diễn Trạch không liếc Bùi Sơ Ảnh đến một cái, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô.
Anh biết rõ, chỉ cần mình từ chối thì bố mẹ sẽ không giữ một mình cô ở lại. Họ lúc nào cũng mong vợ chồng anh có nhiều thời gian ở bên nhau.
“Ngày xưa bố anh bận thế nào cũng vẫn có thời gian về nhà.” La Hinh lườm con trai.
Cố Diễn Trạch bình thản đáp: “Ngày xưa buôn bán làm ăn ít, thời buổi bây giờ người người đổ xô vào thương trường, áp lực cạnh tranh lớn, đương nhiên phải bận hơn rồi ạ”.
La Hinh tức giận không nói được câu nào.
Bùi Sơ Ảnh âm thầm thở phào, không phải ở nhà với anh là được rồi, bằng không, nhất định cô sẽ căng thẳng đến đứt dây thần kinh mất. Dường như cảm nhận được sự thay đổi của cô, Cố Diễn Trạch quay lại liếc cô một cái, nhận thấy biểu hiện của cô cứ như vừa được phóng thích, ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại.
Chẳng lẽ cô thật sự ghét ở bên cạnh anh như vậy sao??
Đây đúng là người vợ tốt mà anh chọn cho mình.
Buổi tối, La Hinh nấu canh bồi bổ cho Sơ Ảnh, còn nhất quyết ngồi nhìn cô uống hết mới chịu. Cố Diễn Trạch nhàn nhã ngồi bên cạnh đọc báo, thỉnh thoảng lật giở một trang khác lại vô tình nhìn về phía Sơ Ảnh, nhưng không hề bắt gặp ánh mắt cô.
La Hinh và Cố Khải Minh luôn cảm thấy quan hệ giữa con trai và con dâu mình có phần kì lạ, trước mặt trưởng bối còn như vậy, không biết sau lưng tệ đến thế nào nữa?
Năm xưa khi Cố Diễn Trạch đòi cưới Bùi Sơ Ảnh, vợ chồng Cố Khải Minh và La Hinh đã phản đối kịch liệt, với gia thế nhà họ Cố, đương nhiên họ mong muốn con trai mình lấy được con gái của gia đình môn đăng hộ đối. Không phải họ coi trọng dòng dõi, mà tình hình thực tế đã chứng minh, cuộc sống vợ chồng của Cố Diễn Trạch và Bùi Sơ Ảnh thực sự không ổn, cho dù lúc đầu có hòa thuận nhưng cách nghĩ và quan điểm sống khác nhau nhất định sẽ dẫn tới nhiều bất đồng. Thế nhưng Cố Diễn Trạch cũng không bận tâm tới sự phản đối của bố mẹ, ngày ngày đến giờ đi làm, hết giờ về nhà, chỉ có điều không thèm nói với họ lấy một câu, cũng không ăn cơm ở nhà, cứ như vậy hai tháng liền. Vợ chồng La Hinh hiểu rõ, con trai mình một khi đã hạ quyết tâm thì chẳng ai ngăn cản được, cuối cùng đành phải đồng ý.
Hiện giờ thì sao, mới kết hôn được hai năm mà đã lạnh nhạt.
“Diễn Trạch, Sơ Ảnh, hai đứa không còn ít tuổi nữa rồi.” La Hinh lên tiếng: “Trước kia khi mẹ bằng tuổi Sơ Ảnh bây giờ, Diễn Trạch đã biết chạy rồi đấy. Hai đứa nên có con đi”.
Lúc ở bệnh viện, biết Sơ Ảnh không mang thai, La Hinh quả thực rất thất vọng, nếu cả Cố Diễn Trạch và Bùi Sơ Ảnh đều không nghĩ tới chuyện này thì tốt nhất là bà thẳng thắn nói ra, ít nhất thì như vậy họ còn coi trọng một chút. La Hinh nhìn Sơ Ảnh, cô con dâu này thực ra cũng không khiến bà hoàn toàn vừa ý, không biết giao tiếp, lại không thể giúp gì chồng trong việc làm ăn, nhưng đã lấy về nhà rồi, đương nhiên cũng nhìn ra ưu điểm. Ưu điểm của Sơ Ảnh chính là rất ít khi phải đối ý kiến của mẹ chồng.
Sơ Ảnh mím môi nhìn Cố Diễn Trạch. Mãi đến khi môi cô đã trắng bệch, Cố Diễn Trạch mới buông tờ báo, quay sang nói với mẹ mình: “Giờ sao còn giống như thời buổi ngày xưa nữa mẹ, vài năm nữa con mới có ý định có con”.
Chỉ một câu nói như vậy, Cố Diễn Trạch đã nhận toàn bộ trách nhiệm về phía mình. Ý anh là do bản thân mình không muốn có con, trong chuyện này anh là người quyết định.
“Vài năm nữa?” La Hinh kích động: “Phụ nữ sinh con càng sớm thì cơ thể phục hồi càng nhanh, hơn nữa hai đứa có con bây giờ còn có bố mẹ giúp đỡ trông nom, không đến lượt hai đứa sợ bận rộn”.
Cố Diễn Trạch lại cúi đầu đọc báo, động tác của anh ám chỉ: Ý kiến của mẹ, anh sẵn sàng lắng nghe, còn làm theo hay không là việc của anh,
La Hinh tức giận nhìn chồng mình.
Cố Khải Minh lắc đầu nhìn con trai. Ông vốn ít nói, vấn đề này càng không bao giờ mở miệng, nhưng sắc mặt rõ ràng không mấy tốt.
Biết không thể lay chuyển được con trai, La Hinh bèn quay sang thuyết phục Sơ Ảnh: “Con đừng nghe thằng nhóc này nói vớ vẩn. Mỗi lần nhìn thấy con của anh họ nó là mẹ lại thèm, chỉ muốn lôi ngay một đứa trong bụng con ra thôi…”.
Cố Diễn Trạch không buồn nhìn mẹ, thờ ơ nói: “Cố Vân Tu ba mốt tuổi có con, ba hai tuổi kết hôn. Hóa ra bố mẹ muốn con học theo anh ấy à?”
Cố Vân Tu cũng là một người không chịu nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ, chuyện hôn nhân của anh ta cực kì ầm ĩ. Ban đầu anh ta yêu một ca sĩ đang “hot”, bị giới truyền thông liên tục đưa tin, nào là hẹn hò, nào là tặng biệt thự, bố mẹ anh ta rất phẫn nộ. Chuyện với cô ca sĩ chẳng dễ dàng gì mới lắng xuống thì Cố Vân Tu lại dính dáng tới một sinh viên đại học. Bố mẹ anh ta thực sự hết cách, thế nên khi Cố Vân Tu nói muốn kết hôn với nữ sinh đó, họ cho rằng dẫu sao vẫn tốt hơn cô ca sĩ kia, thế nên đành đồng ý. Nhà họ Cố từ xưa đã có lời răn dạy: Không được lấy vợ làm trong giới giải trí, vì thế ban đầu khi Cố Vân Tu qua lại với cô ca sĩ kia, bố mẹ anh ta cho rằng con trai mình chỉ chơi bời, qua một thời gian sẽ chán, nên không phản đối. Không ngờ chuyện càng ngày càng lớn, cuối cùng họ buộc phải đồng ý cho Cố Vân Tu kết hôn với nữ sinh viên
La Hinh bị câu nói của Cố Diễn Trạch làm cho nghẹn họng, uất ức kéo tay Sơ Ảnh mà nói: “Người ta nói chẳng sai, con gái mới thân với mình nhất. Số tôi khổ, không có con gái, nhưng vẫn may là có đứa con dâu ngoan ngoãn biết nghe lời. Sơ Ảnh, con mặc kệ nó, yên tâm bồi bổ sức khỏe rồi sinh cho mẹ một thằng cháu bụ bẫm…”
Nghe La Hinh nói, Sơ Ảnh chỉ biết gật đầu. Cố Khải Minh nghiêm nghị nhìn con trai: “Vào phòng làm việc của bố một lát”
Cố Diễn Trạch đứng dậy còn đảo mắt về phía Bùi Sơ Ảnh. Cô luôn sắm vai người tốt, để vai ác lại cho anh
Hai người họ đi rồi, Sơ Ảnh vẫn im lặng nghe La Hinh nói chuyện. Nội dung hầu hết đều xoay quanh vấn đề con cái. Đầu tiên bà bày tỏ sự không tán thành đối với một bộ phận giới trẻ ngày nay ưa chuộng cuộc sống riêng tư của hai vợ chồng mà không muốn sinh con, sau đó bà lại mềm mỏng khuyên cô, phụ nữ sinh sớm sẽ tốt cho cơ thể, đứa trẻ cũng sẽ thông minh hơn.
Bùi Sơ Ảnh không hề để lộ sự khó chịu trên mặt, trái lại, cô tỏ ra chăm chú lắng nghe, cùng bà trò chuyện. Đây là điểm mà La Hinh cực kì thích ở Sơ Ảnh, cô luôn giữ thái độ đúng mực, không chê bai tính càm ràm của người già, rõ ràng là một cô gái được dạy bảo tốt.
Thực ra trong đầu Sơ Ảnh đang nghĩ chuyện khác, cô nán lại ngồi dưới này là vì không muốn mau chóng lên gác để phải đối mặt với người đàn ông kia. Ý nghĩ này có phần kì quái, theo lẽ thường vợ chồng phải là hai người thân mật nhất, còn cô lại không muốn thấy ông xã mình, không muốn tiếp xúc quá nhiều, thậm chí anh không về nhà càng lâu thì cô càng sống thoải mái.
Từng phút từng giây trôi đi, nói mãi cũng hết chuyện, La Hinh dặn dò Sơ Ảnh lên phòng đi ngủ.
Thấy La Hinh muốn có cháu như vậy, Sơ Ảnh cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng cô không có cách nào nói rõ lòng mình, trước mắt cô không thể mang thai, thậm chí cả đời này cũng không có khả năng đó. Cô không thể nói với người khác sự thật tàn nhẫn này, và nguyên nhân của nó cô cũng không muốn nói ra.
Sơ Ảnh lên gác, đi qua cửa phòng làm việc, vô tình nghe được người bên trong nói chuyện, bước chân cô khựng lại.
“Anh và con bé sinh viên kia rốt cuộc là thế nào?” Giọng điệu của Cố Khải Minh đầy sự phẫn nộ, Bùi Sơ Ảnh đứng bên ngoài hầu như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt giận dữ của ông và sự hờ hững đáng ghét của Cố Diễn Trạch
“Con có nói bố cũng không tin…”
Cố Diễn Trạch chưa nói hết câu, Cố Khải Minh đã tiện tay cầm lấy vật gì đó đập lên bàn. “Choang” một tiếng, Sơ Ảnh giật nảy mình, cô nhắm chặt mắt, người co rúm lại. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là: May mà ông không ném vào người Cố Diễn Trạch. Bỗng nhiên cô nhận ra, mình thật sự rất muốn nghe lời giải thích của anh về vấn đề mà Cố Khải Minh vừa nhắc tới.
“Tôi không cần biết hiện giờ anh thế nào, nhưng anh đã cưới Sơ Ảnh về rồi thì phải đối xử tốt với con bé, đừng có học cái thói trăng hoa bên ngoài. Cũng đừng nghĩ giờ anh đủ lông đủ cánh rồi thì tôi không làm gì được anh. Anh dám làm chuyện có lỗi với Sơ Ảnh thì tôi chặt đứt chân anh”
Cố Khải Minh nói xong, trong phòng chợt im ắng.
“Nói!” Ông lại gõ mạnh vật gì đó xuống bàn.
“Bố đã nghĩ như vậy rồi thì con còn biết nói gì nữa?” Cố Diễn Trạch lạnh lùng, thái độ tuy không quá đáng nhưng tuyệt đối không được xem là tốt.
“Đồ mất dạy! Ngày trước đòi cưới Sơ Ảnh, mày nói bao nhiêu điều hay ho tốt đẹp, vì sao bây giờ lại đối xử với nó như thế?”
“Bố, chính bố cũng đã nói là vì lúc đó…”
Phần 2
Sơ Ảnh không dám nghe tiếp, câu nói tiếp theo của anh dường như là một lời thừa nhận. Lúc anh cưới cô, anh đã nói bao nhiêu lời ngon ngọt, nhưng đó là quá khứ, còn hiện tại, chỉ qua vài câu nói đã có thể khắc họa chân thực con người anh.
Sơ Ảnh trở về phòng của mình, vào phòng tắm mở vòi hoa sen, nhìn hơi nóng tỏa ra kín không gian chật hẹp.
Cô cởi quần áo, đứng dưới dòng nước, cảm giác ấm áp dường như làm giảm bớt đau đớn trong lòng cô.
Bùi Sơ Ảnh, rốt cuộc mày đang chờ đợi điều gì?
Tin đồn về Cố Diễn Trạch và cô sinh viên kia, không phải cô không biết. Báo giới đăng bài rất nhiều, mặc dù mỗi lần như vậy toàn bộ báo đều được thu hồi, tựa như mọi việc chưa từng xảy ra, thế nhưng cô đều biết rõ. Nếu ngày nào những tin này cũng ngập trên mặt báo, cô còn nghi ngờ tính chân thực của nó, bởi khi Cố Diễn Trạch không quan tâm anh sẽ để mặc cho người khác nói bừa. Nhưng hành động của anh lại là phong tỏa tin tức, điều này chứng tỏ, anh đang cố gắng bảo vệ cô gái kia.
Người mà mình quan tâm nên mình mới muốn bảo vệ?
Bùi Sơ Ảnh! Cố Diễn Trạch nói không sai, mày chính là một người phụ nữ xảo trá! Ngoài mặt luôn tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ trước mọi việc, nhưng đáy lòng lúc nào cũng dõi theo mọi hành động của chồng mình, thu thập những bài báo viết về anh.
Cô làm bao nhiêu việc sau lưng anh như vậy, trước giờ đều không dám để anh biết. Thậm chí, biết anh có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác, cô cũng chẳng thể hỏi thẳng anh. Cô không có tư cách.
Nước nóng chảy qua da thịt trắng hồng của cô. Cô muốn khóc, nhưng nước mắt không chịu rơi xuống.
Sơ Ảnh cúi đầu, xoa lên những vết thương trên đùi. Những vết thương tuy đã mờ nhưng chi chít một chỗ, khiến người ta nhìn vào không khỏi sợ hãi.
Vết thương đóng vẩy chưa lâu, tay cô lướt qua khiến máu rỉ ra, chậm rãi chảy xuống chân. Cô nhìn theo máu của mình, hoàn toàn không có cảm giác đau, ngược lại là sự sảng khoái.
Sơ Ảnh ra khỏi phòng tắm thì Cố Diễn Trạch đã về phòng từ lúc nào, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhắm thẳng vào cô như kẻ thù.
“Anh đi tắm đi!” Cô nhỏ nhẹ nói.
Cố Diễn Trạch liếc mái tóc còn sũng nước của cô, không nói một câu, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Sơ Ảnh ngồi sấy tóc. Sắc mặt cô lúc này rất bình thường, so với ban nãy khi tắm tựa như hai người khác nhau. Tóc khô, cô vừa buông máy sấy xuống thì Cố Diễn Trạch cũng tắm xong đi ra. Cô ngồi bất động trên giường.
Cố Diễn Trạch dựa lưng vào tường nhìn cô rất lâu mới mỉm cười nói: “Chẳng lẽ em muốn anh sang phòng khách ngủ?”.
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Sơ Ảnh xấu đi nhìn thấy.
Anh tới gần cô, nắm chặt cằm của cô: “Em nói xem, hai người ngay cả việc ngủ cùng giường cũng không làm được, sao có thể có con?” Tay anh bóp mạnh thêm: “Anh rất muốn biết em sẽ giải thích thế nào với bố mẹ”.
Bị Cố Diễn Trạch bóp chặt cằm, Sơ Ảnh vẫn quật cường nhìn anh, không kêu đau, cũng không chịu khuất phục.
Từ nhỏ tới lớn, cô đều được người khác hình dung là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng thực ra nội tâm cô lại vô cùng kiên cường. Cố Diễn Trạch nhếch môi cười, sau đó mới buông tay, nhìn vệt đỏ do ngón tay anh in lại trên cằm cô, vẻ châm chọc trên mặt anh càng lộ rõ.
Anh không để ý tới cô, tự mình nằm lên giường.
Một lúc lâu sau, Sơ Ảnh mới khẽ cử động, cơ thể không còn cứng nhắc nhưng mỗi động tác của cô có thêm vài phần khổ sở. Cô quay đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường, anh đang nhắm mắt. Cho dù anh chỉ mặc áo ngủ nhưng vẫn toát lên sự quyến rũ không thể cưỡng lại, vẻ thanh xuân hòa lẫn với vẻ chín chắn của một người đàn ông trưởng thành. Anh của ngày hôm nay và anh của nhiều năm trước không có gì thay đổi, chỉ có phong thái là khác biệt.
Cô còn nhớ, trước kia anh rất hay cười, cười đến không màng mọi thứ. Nụ cười như vậy đã bao lâu rồi không xuất hiện?
Sơ Ảnh cố sức nhéo tay mình, đau, rất đau. Cảm giác chân thực hiện tại khiến cô tự hỏi bản thân, nếu ngày đó không quyết định kết hôn với anh, bây giờ liệu cô có đau khổ thế này không, có lẽ anh cũng sẽ tìm được một người khác yêu thương anh hơn, anh sẽ hạnh phúc hơn. Những điều này, cô đều hiểu rõ.
Cố Diễn Trạch đột nhiên mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của Sơ Ảnh. Ánh mắt sáng rực của anh khiến cô không thể lảng tránh. Anh nheo mắt, nhìn cô rất lâu rồi nói một tiếng: “Ngủ!”, sau đó ngắm mắt lại.
Sơ Ảnh vẫn ngồi bên mép giường, không làm theo lời anh mà dịu giọng hỏi: “Anh và bố nói chuyện gì thế?”.
Cố Diễn Trạch lần thứ hai mở mắt. Xưa nay cô không quan tâm tới chuyện của anh, vì sao hôm nay bỗng dưng hỏi.
“Liên quan tới em à?” Giọng nói của anh trầm xuống.
Sơ Ảnh ngây người, không nói gì nữa. Chiếc áo ngủ mỏng manh không che nổi cơ thể gầy yếu của cô. Cố Diễn Trạch đột nhiên nổi giận, anh ngồi dậy, kéo cô nằm xuống. Động tác của anh quá nhanh, một lúc lâu Sơ Ảnh vẫn chưa hoàn hồn.
Anh trừng mắt nhìn cô, bàn tay luồn vào trong lớp áo ngủ của cô, nhẹ nhàng xoa trước ngực cô. Ánh mắt bình tĩnh của cô bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi.
Cố Diễn Trạch hít sâu một hơn, rút tay ra và nói: “Đi ngủ!”
Dứt lời, anh lập tức trở mình, kéo chăn đắp lên người, làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Sơ Ảnh lặng lẽ nhìn anh hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn nằm im bên cạnh.
Cô lại nằm mơ. Trong mơ, cô nhìn thấy một vách núi đẹp tựa bức tranh thủy mặc, trên vách núi là rừng thông xanh um, vực sâu không thấy đáy. Rồi cô thấy chính mình đang đi trên con đường nhỏ giữa vách vúi, hai bên là cỏ dại và dây leo xanh rờn. Cô thong thả đi từng bước, nhưng không biết mình tới đây làm gì và đang đi về hướng nào. Bỗng dưng chân bị thứ gì đó quấn lấy, cô bị kéo xuống dưới vách núi. Cô cúi đầu, nhìn thấy một đôi tay đang tóm chặt chân mình, không ngừng lôi.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân đôi tay ấy. Trên mặt anh có vô số vết thương, thậm chí vẫn còn những mảnh thủy tinh cắm vào da, máu đỏ tươi chảy xuống, nhưng anh vẫn mỉm cười với cô. Hai chân cô bắt đầu run rẩy, cô muốn khóc nhưng không khóc nổi, muốn hét nhưng không thể nào mở miệng.
“Em có yêu anh không? Có yêu anh không?”
Người đó lặp đi lặp lại câu hỏi với cô.
“Trả lời anh, em có yêu anh không…”
Cô thấy anh nở một nụ cười kì lạ, sau đó những cây dây leo bên vách núi bỗng dưng biến thành rắn, tất cả đều bò về phía cô…
Tỉnh lại từ cơn ác mộng, Sơ Ảnh không ngừng thở hổn hển. Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất chính là rắn. Còn chưa trở về trạng thái bình thường, cô đã nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn mình trong bóng tối. Sợ hãi, kìm nén, kinh ngạc… cô hét lên.
Cố Diễn Trạch mở đèn đầu giường, lạnh lùng nhìn cô.
Trán cô đẫm mồ hôi, vẻ mặt sợ hãi, giường như chỉ một giây sau cô sẽ khóc thét lên. Chẳng khó khăn gì để nhận ra cô vừ gặp ác mộng, vậy mà anh không có lấy một chút đồng cảm hay xót thương nào. Ánh mắt của anh càng lúc càng lạnh băng.
Cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy, cảnh tượng trong mơ tựa như một cảnh hư cấu, nhưng rõ ràng nhân vật và cảm xúc đều rất chân thật. Cô hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu và bàn tay nắm chặt của Cố Diễn Trạch.
Anh nhìn cô hồi lâu mới lên tiếng: “Bùi Sơ Ảnh, em có định để cho người khác ngủ hay không đây?”
Cô biết mình không nên có suy nghĩ như vậy trong đầu, càng không nên có bất cứ hi vọng gì, nhưng từ đáy lòng cô vẫn khao khát lúc này được anh ôm lấy, không cần anh nói gì, không cần anh an ủi, chỉ cần anh ôm cô vào lòng để cô biết mình không cô đơn, để cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. Đáng tiếc, mong ước ấy quá xa vời.
“Xin… xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nói, sau đó trở mình. Nước mắt vừa nãy chưa kịp rơi lúc này đã trào ra.
Màn đêm khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Cố Diễn Trạch duy trì tư thế ngồi, căn phòng lặng im giống như cô thật sự đã ngủ. Anh chẳng cần nhìn cũng biết cô đang khóc, hàm răng cắn chặt cố gắng không phát ra âm thanh, tựa như cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nắm tay anh vẫn siết chặt, lồng ngực quặn thắt, giống một chiếc hộp sắt bị người ta liên tục bơm khí vào, không thể đậy nắp, vô cùng khó chịu.
Anh trở dậy, nhanh chóng thay quần áo ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng cửa mở rồi lại đóng, Sơ Ảnh mới kéo đầu chăn cắn trong miệng ra, cô xoay người lại, quả nhiên nửa giường trống không.
Giờ này anh còn ra ngoài, anh muốn đi đâu?
Có phải tại cô khiến anh mất giấc ngủ, khiến anh bực mình hay không?
Lát sau, nghe thấy tiếng ô tô chạy xa dần, nước mắt của cô lại rơi xuống như mưa. Bùi Sơ Ảnh, mày sống quá thất bại.
Nước mắt chảy xuống khiến gối của cô ẩm ướt. Cô không biết mình ngủ thiếp đi thế nào, mơ mơ màng màng lần thứ hai tỉnh dậy thì trời đã sáng, đèn trong phòng vẫn mở, da mặt khó chịu như bị căng ra. Cô rời giường, rửa mặt rồi thay quần áo, trong đầu không ngừng nghĩ lát nữa phải làm sao để trả lời bố mẹ về việc nửa đêm anh ra khỏi nhà. Thế nhưng cô vừa xuống tầng một đã nhìn thấy Cố Diễn Trạch đang ngồi ở bàn ăn, cô cứ ngỡ mình gặp ảo giác. Cái cớ cô nhọc công nghĩ ra đã không cần dùng tới nữa rồi.
Sáng ngủ dậy, nhìn thấy Cố Diễn Trạch nằm ngủ ở sofa, La Hinh bèn gọi con trai dậy. Cố Diễn Trạch bị đánh thức, chỉ nhìn mẹ rồi dụi mắt, vẻ mặt hoàn toàn không để lộ cảm xúc gì khác.
“Sao lại ngủ ở đây? Tối qua ra ngoài đấy à?”.
“Vâng…”
La Hinh chỉ biết thở dài.
Thấy Sơ Ảnh đứng trên cầu thang, bà vẫy tay: “Mau xuống ăn sáng”
Sơ Ảnh mỉm cười, đi về phía bàn ăn. La Hinh vừa xới cơm cho con trai và con dâu, vừa nói với Cố Khải Minh: “Sau này ông đừng có nói Diễn Trạch không hiểu được nỗi vất vả của ông năm xưa, đêm qua đang ngủ thì nó phải đến công ty xử lí việc gấp đấy”.
Cố Khải Minh liếc vợ: “Đó là chuyện một giám đốc phải làm”
La Hinh trừng mắt: “Đúng là chỉ có mẹ mới thương con. Đêm qua nó tất bật đến công ty, sáng sớm đã vội vàng quay về. Ông là bố mà cũng không nói được câu nào tử tế”.
Cố Khải Minh lắc đầu không nói.
Cố Diễn Trạch nhếch môi, anh thừa hiểu bố mẹ kẻ tung người hứng như vậy thực chất không phải lo cho anh, mà đang cố tình ám chỉ cho Sơ Ảnh biết, đêm qua anh ra khỏi nhà là đi xử lí công việc, muốn cô không phải suy nghĩ nhiều.
Sơ Ảnh nghe vậy không khỏi liếc nhìn Cố Diễn Trạch. Cô không biết anh về khi nào, nhưng chắc chắn không phải vì công việc, làm khó hai người lớn phải nói những lời trấn an cô.
Cô cũng phối hợp với họ, nhìn Cố Diễn Trạch và nói: “Anh về sao không vào phòng mà ngủ?”.
La Hinh tranh lời của con trai: “Sợ đánh thức con chứ gì nữa. Nó nằm ở sofa, chăn cũng không đắp, may mà không bị nhiễm lạnh”
Bùi Sơ Ảnh và Cố Diễn Trạch đang gắp thức ăn đột nhiên dừng tay, mặt cô cứng đờ, anh rất ghét cô, sao có thể nghĩ cho cô được như thế.
Cố Diễn Trạch chỉ mất vài giây đã lấy lại vẻ bình thường, tiếp tục ăn cơm, làm như không nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]